Con cá 🐟

69

Following

28

Followers

55

Thanks

1

Level

55

Tích phân

Đọc lại lần thứ n rồi nên quyết định viết nhẹ cái riviu 🐒

Chỉ 1 câu thôi cả nhà ơi

"HẾT NƯỚC CHẤMM!!!!"

Nó mê, nó đắm, công tương phản manh nó quá là dịu keooooo 🥴

Bình thường: 😐🥶 💪🏻

Dễ cảm kỳ: 🎀🥺🐰

Thụ cũng quá là ổn đi, hết "Alpha dễ cảm kỳ đúng là mùa xuân của Omega", xong "Không hướng không phải nam nhân". Mãi mới có dịp được "ẵm ăm bế bế công, bảo bối ơi bảo bối à" nên ảnh hoá 🐺 mịa luôn :)

Đọc xong cũng vài tháng rồi nhưng tự dưng thấy lại truyện nên quyết định viết reiview.

ĐỪNG TIN TAG :)) Không phải "Chủ thụ, 1v1, nhẹ nhàng" gì đâu. Xuyên suốt truyện không có 1 tình tiết ái muội, tình cảm nam nam - nam nữ gì luôn, tìm truyện gốc cũng không tag "chủ thụ 1v1" gì cả.

"Thị giác nam chủ, vô cp, giới giải trí, võ lâm, hào môn"

Một ngày đẹp trời, chán quá quyết định kiếm 1 bộ chill chill giới giải trí, vô cp, thị giác nam chủ (tại đọc bình luận trước rồi :> chứ bình thường cũng không hay nhảy chủ thụ mấy) thì BÙM, không thấy chút nhẹ nhàng nào luôn á :(

Bối cảnh giới giải trí thì chưa thấy đâu, toàn không khí áp lực của "võ lâm trong thời hiện đại". 

Nam chính siêu cường, đánh lên siêu điên, đúng chuẩn mỹ cường thảm.

Là Vân Quy cũng được, là Đông Phương Hạc cũng thế, đều không hạnh phúc, nếu có thể hãy chỉ để nam chính là Bai.

Vân Quy được sư phụ nuôi sống trên núi, nhìn các sư huynh, sư tỷ vì cái ch ó má "thủ lôi" mà chết dần từng người, cứ thế cứ thế, thành người thủ lôi thành công.

Vì muốn chấm dứt "Thủ lôi", vì không muốn thế hệ tiếp theo phải trải qua những sự kiện đau đớn như quá khứ, nam chính quyết định đánh cược cả mạng sống, lần thứ 2.

Đông Phương Hạc, đứa trẻ bị cha mẹ từ bỏ, đến lúc về lại nhà, lại gặp "giả thiếu gia", tình cảm chứ đâu phải cán cân đâu mà mong đo đạc cho 2 bên cân bằng, đáng thương thay cán cân không bao giờ nghiêng về phía Tiểu Hạc.

Thủ lôi xong, Vân Quy bị phế đi võ công, chặt đứt khớp xương. Có lẽ ông trời có mắt, nam chính gặp được những người anh, những người thật sự quan tâm nam chính, lúc ấy, nam chính là Bai - không cần thủ lôi, không cần người đánh ta giết, không cần phải quan tâm đến thứ gia đình có cũng như không kia.

Bọn họ đã sớm biết trận này tỷ thí Vân Quy dữ nhiều lành ít, nhưng không ai tưởng đến sẽ như vậy thảm thiết.

Trên người hắn quần áo đều mau thấy không rõ vốn dĩ nhan sắc, thậm chí sợi tóc thượng cũng lây dính huyết sắc.

Cả người đứng ở nơi đó, có chút lắc lắc dục hoảng dường như, ánh mắt dại ra, giống như gần chỉ là dựa vào bản năng mới đứng không có ngã xuống.

Sở Hàn vốn dĩ trên mặt không có gì cảm xúc, hắn nhìn đối phương một hồi, mới chậm rãi mở to hai mắt.

Hắn căn bản là vô pháp đem trước mắt người này cùng hắn trong ấn tượng dáng vẻ kia đối đi lên, cư nhiên là sửng sốt trong chốc lát mới nhận ra đây là ai.

Hắn chậm rãi đi qua, Diệp Minh Tiêu sợ Vân Quy ý thức không rõ đả thương người, vốn dĩ tưởng ngăn cản, sau lại vẫn là không duỗi tay.

Sở Hàn đi vào Vân Quy trước người, hắn không có gì đau lòng biểu tình, thậm chí có thể nói thượng là có chút nghi hoặc.

Thẳng đến hắn thấy được người nọ trên lỗ tai kia cái khuyên tai, là hắn ném kia cái, chính thật sâu mà cắm ở đối phương vành tai thượng, nho nhỏ lỗ thủng còn ở ra bên ngoài dật huyết.

Cư nhiên thật là Bai.

Sở Hàn nháy mắt đau đến muốn chảy ra nước mắt tới.

Mà cuối cùng, hắn cũng chỉ là xoa xoa đối phương mặt, lộ ra trắng nõn một tiểu khối, nói giọng khàn khàn: “Đi, về nhà đi.”

À đừng quan trọng tính logic quá nhé :)) Kiểu "tại sao thời hiện đại rồi mà võ lâm vẫn có thể lộng hành như thế không ai quản" :> đọc zui zẻ cho đời thêm iu

Tần Thâm - Cảnh Du, niên hạ, cường công, thụ cường hơn công :))

Chem giữa Tần Thâm với Cảnh ca siêu ngol, siêu mê 🤤🥴

Cốt truyện hơi lủng củng, nhiều tuyến nhân vật phụ quá làm đọc hơi dài dòng. Nhưng chỉ cần đến đoạn công thụ tương tác với nhau là lại "OMG @&₫((&@ sao có thể ngol đến thế!!!!!"

Tác giả xây dựng motip truyện lạ, nhưng chắc vì tuyến nhân vật nhiều nên hold hơi khó.
Bù lại thì spoil thử cho mấy bồ đoạn này: 

“Lựa chọn ta.” Cảnh Úc ngồi dậy, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, “Sẽ là ngươi tốt nhất lựa chọn.”

—— không ai có thể so với ta càng ái ngươi.

Một đoạn nữa công bị thụ đè ra hun khà khà (cường công nhe, chỉ là thụ cường hơn thôi 🐒, Tần Thâm trong bộ này là kiểu: 99% soái ca cường công, 1% mỹ nhân em bé của Cảnh ca)

 

Tần Thâm bị ôm sa vào tiến này chứa đầy tình yêu hôn.

Tách ra khoảnh khắc, hai làn môi kéo ra một cái chỉ bạc.

Tần Thâm ánh mắt lược hiện ướt át, thẳng thắn thành khẩn mà triển lãm chính mình dục vọng, không tiếng động dụ hoặc một người khác mất đi lý trí.

Một lần nữa trằn trọc về nhà.

Tần Thâm ôm đem hắn áp chế thật sự ch·ết người, tựa làm nũng tựa đáng thương: “Ngươi như thế nào như vậy hung……”

Cảnh Úc nghe bên tai mềm như bông khóc âm, thanh tuyến run đến phun ra âm vỡ thành vài đoạn, hắn xoay đầu, tròng đen ánh vào cắn môi dưới, sắc mặt ửng đỏ Tần Thâm.

Hắn yên lặng nhìn chăm chú Tần Thâm, vào lúc này ăn nói vụng về sẽ không nói, thương tiếc mà xoa xoa người mướt mồ hôi tóc.

Tần Thâm cắn khẩu đối phương cổ: “Hống hống ta a.”

“Hống ngươi.” Cảnh Úc nhấp môi, nói nhỏ.

Tần Thâm: “Ngươi muốn nghe ta.”

Cảnh Úc: “Hảo.”

Haiz ước có nhiều đất diễn cho 2 người hơn

Hành văn ổn, nam chính không trang bức

Huhu ước nam chính trang bức :< chứ bộ này 2/3 tập trung vào "nhân vật phụ aka pháo hôi trong truyện", 1/3 nói về nam chính.

Mình thích đọc truyện focus vào nhân vật chính nên đã drop ở TG3 - 4 gì đó.

Ai hợp gu thì thử nhe, vì cốt truyện xoay quanh nhân vật phụ cũng ổn

Chúc Vi Sinh trời sinh huyền linh đạo thể, thân duyên mỏng, mệnh cách nhẹ, bị ẩn cư trong núi lão đạo sĩ nhận nuôi.

Văn án nhấn mạnh "thật - giả thiếu gia, giả heo ăn thịt hổ" nhưng thật ra truyện không xoáy sâu những vấn đề đó đâu.

Chúc Vi Sinh, gom góp công đức, kéo dài số ngày sống của chính mình.

Truyện nhẹ nhàng, nhân vật chính trầm ổn, không trang bức, kiểu "đại lão nhưng thân thiện".

Vi Sinh thân duyên mỏng, nhưng lại có những người bạn luôn quan tâm ẻm, vì Chúc tiểu thiên sư tốt quá trời, ngoan xinh yêu, nhưng không yếu :) 

Truyện xoay quanh cuộc sống hàng ngày của Chúc tiểu thiên sư, những sự kiện "ma quái" mà những người xung quanh, hoặc được người xung quanh giới thiệu.

Dù đâm ma đâm quỷ thì không khí truyện cũng không sợ hãi gì lắm, vì mọi người xung quanh ảnh sợ chứ ảnh có sợ đâu :> Ma sợ Chúc tiểu thiên sư thì có.

Truyện khá bình bình đạm đạm. Ai đang cần đổi chút gió thì có thể đọc thử.

Cố Việt Ngưng - Khúc Phiếm

Đây là một mẩu truyện ngắn, tóm tắt lại câu chuyện tình yêu của 2 người bằng những từ ngữ đẹp nhất, bằng giọng kể nhẹ nhàng du dương nhất.

Chỉ qua vài câu chữ, không khóc lóc, không sướt mướt, không lên xuống phập phồng, mình vẫn có thể mường tượng ra một tình yêu đẹp đến thế.

Khúc Phiếm yêu một cách quá trưởng thành, Cố Việt Ngưng trao lại sự dịu dàng cho đối phương. 
"Khi đó, Khúc Phiếm còn sót lại ý tưởng là, nguyên lai ta cả đời đều ở tình yêu cuồng nhiệt."

Cho đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh, Khúc Phiếm vẫn yêu Cố Việt Ngưng.

Da trắng, tóc dài, mỹ nhân cường công - Da đen, chăm công, yêu công, cường thụ

Thụ cường hơn công. Hỗ sủng thiên công.

Cốt truyện đơn giản, vài chi tiết được tác giả thêm vào rất không hợp lý, rất thừa thãi. Nhưng xét cho cùng thì tương tác giữa 2 bạn trẻ quá là ưng cái bụng tui :))

"Giai đoạn 1: đánh nhau, thụ mê công, 2 người quen nhau, xác định quan hệ. Giai đoạn 2: chia cách. Giai đoạn 3: Gặp lại, thụ cò cưa lại anh công, 2 người lại ngọt ngào."

Lý do chia xa cũng hơi ba chấm, ông bố được chèn vào một cách khiên cưỡng, xuất hiện vài chương, biến mất cả bộ truyện. 

Nói chút về chuyện đôi trẻ, thụ mê công v ò, suốt ngày ôm ấp, hôn hít, nâng lên cao, bế bế, bồng bồng, thơm trán, sờ này sờ kia. Đọc mấy đoạn đó quắn hết cả người. Thụ gọi công "lão bà, Thanh Thanh, bảo bối", công gọi thụ "thổ cẩu", thụ vẫn "gâu gâu" :))) Công là người lý trí, quan điểm tình yêu không phải cả cuộc sống, cha mẹ như cức tró nên không tin vào tình yêu vĩnh cửu. Thụ tính cách rộng rãi, nhưng cũng điên điên ngầm (nhất mấy đoạn công bảo chia tay).

Nhìn chung thì ai muốn tìm 1 truyện giải trí, không quan tâm nhiều logic, thì đọc cũng ổn. 

Bình thường là thổ cầu (chỉ với công), lúc hmmmm thì khà khà :))

Ngải An cúi đầu cọ cọ hắn chóp mũi, tay cũng không thành thật mà di động tới, đương sờ đến Nhan An Thanh mẫn cảm mảnh đất khi, thành công nghe được kia lệnh người huyết mạch phun trương hừ nhẹ thanh.

Nhan An Thanh ở phát ra loại này thanh âm sau, lập tức liền dùng tay bưng kín miệng, nhưng loại này trốn tránh hành vi thực mau đã bị Ngải An cấp phá giải.

Ngải An cầm hắn cốt tình cảm tích thủ đoạn, kéo ra hắn tay, đồng thời bắt đầu rồi động tác, khẽ cười nói: “Đừng che lại, ta thích nghe.”

Nhan An Thanh muốn mắng hắn, nhưng đột nhiên tê dại cảm làm hắn nửa thanh thân mình đều mềm đi xuống, may mắn Ngải An kịp thời đỡ hắn eo, bằng không sợ là muốn ngã xuống.

“Bảo bối như thế nào như vậy đáng yêu đâu?” Ngải An vẫn như cũ ở dùng chóp mũi cọ hắn mặt, đồng thời cường thế mà vươn chân cố ở hắn, trên mặt ôn nhu quý trọng, nhưng động tác gian là cường thế chiếm hữu.

 

 

Từ Ưng Bạch, là mỹ nhân, cũng là danh tướng.

Phó Lăng Nghi, này đầu lang chỉ chịu cúi đầu với một Người. Ở bên người lâu rồi, người chết đi, lang cũng không sống nổi.

Hai đời, Phó Lăng Nghi chỉ nhận định một người, thu hồi răng nanh, chờ Từ Ưng Bạch nắm lấy tóc hắn.

“Ta sẽ nghe lời.”

Từ thái uý lòng mang thiên hạ, vậy Ưng Bạch để lại cho Phó Lăng Nghi đi. Danh tướng đứng trên tường thành, máu trào lên cổ họng vẫn gắng gượng, bóng hình ấy nếu đổ vậy lòng quân biết theo ai. Kiều Kiều của Phó Lăng Nghi, sẽ nhân lúc hắn không để ý đổ thuốc đắng đi, thích điểm tâm, yêu mứt hoa quả hắn làm, sẽ cười ôn hoà để hắn ôm vào lòng, sẽ mắng hắn “hỗn trướng” khi bị thân.

Đời trước Phó Lăng Nghi điên rồi.

Đời này, hắn hốc mắt đỏ bừng, sống lưng run rẩy, xốc lên khăn voan đỏ, hắn cưới Kiều Kiều của hắn về nhà.

Trọng sinh, giới giải trí, không cp, nam chính - Dư Bạch

Cốt truyện ổn, Dư Bạch tập trung sự nghiệp, tam quan chính, thiện lương nhưng việc nào ra việc đó, sẵn lòng ra tay giúp người tốt, không ngại vung chân đá người xấu.

Tác giả xây dựng nhân vật ổn, không ngại mô tả khuôn mặt đẹp trai của Dư Bạch (mình theo đảng nam chính đẹp hehe). Nam chính vai rộng eo thon chân dài, lại còn giỏi võ, có kỹ thuật diễn, vươn lên nhờ thực lực. Có nhóm bạn thân vui tính, cute, support hết mình. Những người thân thiết hơn tuổi đều gọi Dư Bạch là "Đệ đệ" 

Truyện thuần giới giải trí, có yếu tố vả mặt ngược tra :) Cá nhân mình thì có vài điểm trừ, bao gồm truyện xuất hiện tầng tầng lớp lớp nhân vật phản diện không não, kiểu mỗi giai đoạn Dư Bạch lại phải đối diện với sự kèn cựa của 1 cháu nào đó. 

Dư Bạch chỉ tập trung sự nghiệp diễn xuất, không nhận đại ngôn, không đóng quảng cáo, ít quay gameshow. Huhu sẽ tuyệt lắm nếu tác giả mô tả sâu hơn những nhân vật Dư Bạch đóng, khác với những bộ diễn nghệ khác thì bộ này tác giả chỉ lướt qua nội dung kịch bản phim thôi.

Giới thiệu vài bộ giới giải trí xây dựng sự nghiệp hay đi b

Mình có đọc vài bộ

Ưng nhất là "Tương lai thiên vương". Vô cp, không hệ thống, không đạo, Phương Triệu đại lão ngay từ đầu, mê lắm mê lắm.

Ngoài ra: (tất cả vô cp)

- Bần tăng không nghĩ đương ảnh đế

- Đại ảnh đế

- Giới giải trí lớn gì đều có

- Ta thật sự chỉ tưởng dưỡng lão

- Xuyên tiến nam đoàn tuyển tú sau

 

Có spoil

8/10 theo cảm nhận cá nhân (vì tui thích mỹ cường thảm hê hê, nên có thể bỏ qua các chi tiết hơi ảo ma canada của dàn vai ác)

Nhân vật chính - Lâm Tuyệt - IQ cao, EQ cao, vũ lực max, nhan giá trị max, tinh thông biến giọng, dịch dung, nhà khoa học trên mọi lĩnh vực không nói chơi (tui biết là buff zữ lắm nhưng con tim làm mù con logic lý trí 😇)

Vì ban đầu Lâm Tuyệt không còn ký ức gì về những truyện xưa cũ (ảnh tự xoá mà huhu anh iu tui đau gần chớt), nên đành phán quyết bằng cách đưa vô cái thế giới ảo. Coi như xuyên nhanh đọc cũng hay cũng chill. 

Tác giả xây dựng nhân vật trong truyện theo kiểu "nhân vật chính mạnh nhất, không có nhân vật mạnh nhì, chỉ có vai ác ngoooo.
Ban đầu lúc mới đọc thì cũng thắc mắc, Lâm Tuyệt nằm vùng 10(?) năm, cấp trên đâu, chính phủ đâu, sao không ai biết mà đến nỗi phải thẩm phán ký thức (nôm na đọc ký ức và chiếu như phim). Haiz tác giả xây dựng ông chức gần to nhất Tinh tế là thằng đểu thì biết sao giờ 😩. Mãi sau lòi mặt đểu ra, anh iu Lâm Tuyệt mới biết là mình đi nằm vùng cho ÔNG ĐÓ, chứ không phải theo lệnh của quân đội hay tinh cảnh 😇 Tâm ảnh chết, nhưng Lâm Tuyệt yêu nước mà, vẫn tiếp tục công cuộc hòng dỡ bay cái ổ tinh tặc đi. 
NHƯNG MÀ, rất nhưng mà, để bò được từ 1 tinh tặc (cài vô) lên thành ông to thì trí não phải tầm pro vip, phải mưu mô các thứ đồ nhưng không, đến gặp sà lơ với Lâm Tuyệt vài câu xong bị bắt cái rụp hic huhu. 
Mà có phải mỗi ông đó ngoo đâu cả nhà, ông trùm tinh tặc, theo lời kể đoạn cuối thì ổng thừa biết Lâm Tuyệt là nằm vùng, ổng cũng tiếp tay thúc đẩy việc đó xảy ra, mưu mô xứng đáng người núp lùm mọi chuyện. Nhưng ông bị die khi tui vừa kịp chớp mắt 1 cái, die rất kỳ rất hề rất đơn giản.
Qua dàn nhân vật tốt, công dụng duy nhất của những nhân vật này là "Thù ghét Lâm Tuyệt, chửi cha chửi mẹ, đòi chém đòi giết nhân vật chính vì nghĩ ảnh tinh tặc real. Sau đó vỡ lở ra thì hối hận, đau đớn, tâm chết lặng".

Haiz còn cái kết, chậc, hợp lý mà không hợp lý. 
"Cơ thể Lâm Tuyệt suy kiệt, cho dù có tỉnh lại cũng không thể sống bao lâu, chỉ có trí não vẫn sinh động." 
Bỏ qua mấy cái tui sà lơ bên trên đi thì đúng là nhân vật chính quá khổ. Nằm vùng mà, cái gì đau cái gì nhục thì mình chịu. Nghi ngờ, căng chặt 10 năm, ổ tinh tặc bị phá, hoàn thành nhiệm vụ, sắp xếp mọi việc mọi người ổn thoả liền lựa chọn buông bỏ. Người mình bảo vệ thì thù ghét mình, cha mẹ chết, không người thân, không bạn bè, thiết tha gì nữa. Đọc đoạn cuối đúng đau lòng. 

Ảnh lựa chọn không tỉnh lại nữa, và chính phủ cùng người dân lựa chọn đưa ý thức ảnh vô thế giới ảo, thế giới mà Lâm Tuyệt muốn. Có người nhà, có đồng đội, có bạn bè.
CƠ MÀ, CƠ MÀ, rất CƠ MÀ, đoạn đầu bảo Lâm Tuyệt chán ghét việc bị mọi người quan sát như mấy con voi con khỉ trong vườn bách thú, đoạn cuối cái giả hệ thống hỏi ảnh "Hey bro xuyên nhanh khum, mình chiếu trực tiếp á bồ", ảnh cũng kiểu "ơ thú vị ha, hello khán giả he". 
Bỏ qua vấn đề đó, cái khiến tui đau đớn xỉu hồn là đây, Lâm Tuyệt 28 tuổi không muốn tỉnh lại, dù bù đắp thế nào đi nữa thì người cần được nghe lời xin lỗi và cảm ơn nhất cũng không thể nghe được. Lâm Tuyệt sẽ mãi dừng lại ở khoảnh khắc mọi người thù ghét mình, không màng sức khoẻ mà xâm nhập trí não mình, mong ngóng đọc ký ức để phản quyết xử tử hình. Lâm Tuyệt xuyên qua các thế giới, là Lâm Tuyệt đã quên đi mọi thứ, là Lâm Tuyệt không có đau thương, là Lâm Tuyệt để cứu rỗi những người từng do không biết mà tổn thương ảnh thôi.

visibility13.7K star53 15

add
add