Juliette Mai

46

Following

78

Followers

13409

Thanks

5

Level

13919

Tích phân

Đề cử.

Đánh giá: 8/10

Đây là một truyện về quyền mưu triều đình theo mình là rất tốt. Đáng để đọc, dù cho trong truyện có một số từ Hán - Việt được dùng theo thể văn ngôn hơi khó hiểu nhưng nếu bạn để ý xíu hoặc dân đọc lâu năm thì có thể hiểu sơ sơ ngay, không quá khó.

Dàn nhân vật trong truyện đều rất tròn vai, không hề đơn sắc, cả main lẫn những nhân vật phụ, IQ hay EQ gì đều cao hết. Main là Chu Kỳ Ngọc, sau này là Minh Đại Tông, trong chính sử thì main làm vua được hơn 7 năm sau đó lại bị anh trai giành lại ngôi vua. Mọi người có thể tìm hiểu thêm về sự kiện khởi đầu truyện là Sự biến Thổ Mộc bảo. Main có bàn vàng là trọng sinh biết trước tương lai, lại thêm bản thân cũng đã làm vua trong một thời gian khá dài, đã thông thạo thuật đế vương nên rất thông minh, sáng suốt và khéo léo. Con đường triều chính của main cũng có trắc trở nhưng được main từ từ giải quyết rất tốt, tùy cơ ứng biến cũng ổn.

Những nhân vật phụ cũng được tác giả xây dựng kỹ lưỡng, không hề bị cái bệnh thường thấy là đóng khung trong một hình mẫu cố định mà mỗi nhân vật đều có những mặt tốt và không tốt, đa diện đa sắc. Chẳng hạn như nhân vật Vu Khiêm, đây là một nhân vật phụ rất ấn tượng với mình. Ông ấy vừa chính nghĩa, liêm khiết lại vì quá chính trực mà đôi khi lại thành cứng nhắc lễ pháp, giáo điều. Trong truyện cả hai mặt trong tính cách của Vu Khiêm được thể hiện rất rõ, đồng thời cũng vì những tính cách đó mà dẫn đến những sự kiên khác cũng bị ảnh hưởng theo (không spoil truyện nha, muốn biết hãy đọc truyện =D). Ngoài ra còn nhiều nhân vật nữa như mẹ của main hay thái giám Kim Anh, etc.

Các bạn nào thích truyện quyền mưu chính trị thì có thể thử đọc truyện này nhé, quyền mưu không giống như cung đấu, nó mang nét đặc sắc rất chuyên biệt (nhất là trong những truyện hay). Bạn nào thích đọc cung đấu cũng có thể xem thử, mình thì vừa đọc vừa tưởng tượng trong lúc hậu cung đấu đá thì tiền triều cũng có thua gì đâu, cũng "từng bước duy gian", "nguy cơ tứ phía" y như nhau, có khi còn hơn nữa là.

Ko phải t xem thường cung đấu nhưng năm xưa coi Tam quốc rồi coi mấy film như Diên Hi công lược hay Khuynh Thế Hoàng Phi thấy cung đấu chả khác gì mấy đứa con nít, mấy tấm chiếu mới chưa từng trãi

@antue: thế cho t 1 bộ cung đấu so được với Tam quốc xem

cách cục của cung đấu vốn nhỏ hơn quyền đấu rồi, mà trúng 2 bộ bạn đề ở trên đều là ngôn tình mary sue, không đáng để xem đâu =)). Tớ không xem cung đấu, nhưng bạn muốn thử thể loại này nên xem mấy bộ như Chân Hoàn hay Như Ý truyện ấy.

@juliette: Ưm.... Bạn trả lời tớ à?

Tớ không nghĩ phần review của bạn có vấn đề gì cả, tớ chỉ trả lời bạn 00 11 ở trên khi bạn ấy so sánh Tam quốc với Diên hi công lược/ Khuynh thế hoàng phi thôi haha.

@trangca: haha, sorry...? Tại mình đi theo dòng comment nên mình bấm nhầm...  để mình edit lại.

 

@00-11: Bản thân mình coi như là ăn tạp, xem cả Tam Quốc Chí, Tam Quốc Diễn Nghĩa và Chân Hoàn Truyện, Khuynh Thế Hoàng Phi, Diên Hy Công Lược. Đối với mình thì mỗi truyện nhắm đến một đối tượng độc giả riêng, khi mình đọc thì mục đích đọc (ít nhất là mục đích của mình) cũng khác, bạn so sánh như thế thì hơi khập khiễn. 

Thí dụ như mình đọc Tam Quốc Chí và Tam Quốc Diễn Nghĩa thì mình theo tâm thái nghiêm túc, vừa đọc vừa tìm hiểu nhân vật và sự kiện lịch sử, đồng thời cũng có thể tìm những giá trị cốt lõi trong mỗi tình tiết truyện. Đọc nhiều lần rồi, hiểu khái quát rồi thì mới xem lại như giải trí.

Còn đối với cung đấu, mình xem chủ yếu với tâm thế giải trí ngay từ đầu, dù cho truyện có hắc ám như thế nào nữa. Đối với mình thì mưu ma chước quỷ, âm mưu trùng điệp, thập diện mai phục hay tứ bề thọ địch trong cung đấu thì thể nào nó cũng chỉ ở trong cung cấm, ít khi nào vươn ra được đến triều đình, nên quanh đi quảnh lại thì nó cũng là "việc nhà" (ôi, thiệt thòi cho phụ nữ!). Ngay cả đối với Chân Hoàn Truyện, thì ảnh hưởng của hậu cung lên triều đình rất hạn chế chỉ gián tiếp qua hoàng đế, hoàng tộc (số ít vương gia và công chúa, hoàng tử) và hậu tộc, quan lại có bao giờ trực tiếp nghe lệnh của hậu phi mà ban hành chính sách đâu (thậm chí trong chính sử cũng khá ít trường hợp Thái hậu buôn rèm chấp chính mà có những thay đổi đáng kể trong chính sách hay luật pháp trong thời gian đó, ngoại trừ Võ Tắc Thiên và Từ Hi Thái hậu... mà các bạn biết kết quả rồi đó. Haiz), có khi chỉ giao tiếp vì mục đích giao tranh bè phái. Đôi khi mình cũng học được vài điều hay trong cung đấu nhưng đa phần mình chỉ xem để giải trí và không kỳ vọng quá nhiều. Thậm chí đối với những phim như Diên Hy Công Lược hay Khuynh Thế Hoàng Phi mình xem phim không phải vì nội dung mà vì phục trang, bối cảnh, âm nhạc, etc. Đơn thuần vì mục đích thư giãn, giải trí, nếu hợp guot thì tuyệt, không hợp thì thôi, không giận hờn, anti gì hết nè.

Như vậy, truyện quyền mưu là truyện xoắn não, suy đoán và phải hơi đầu tư để theo, còn truyện cung đấu thì để giải trí và thư giãn, hai genres dù có nhiều nét tương đồng nhưng thật ra lại phục vụ hai mục đích khác nhau hoàn toàn. Tùy người đọc và nhu cầu đọc của từng người mà họ chọn thể loại mình muốn, bạn so sánh thế thì lại bỏ sót giá trị giải trí của cung đấu hết =D.

Thể loại mary sue, tiểu bạch văn như Diên Hy Công Lược và Khuynh Thế Hoàng Phi sao có thể đại diện cho dòng cung đấu được. Xem hai bộ này chủ yếu là không quá cần não, xem phun tào. Như nhân vật nữ chính trong phim mà cung đấu thật không biết có sống qua văn án hay không nữa 💁

Phim Khuynh thế hoàng phi thì tệ, còn truyện lại khá ok. Tuy không phải tuyệt tác, nhưng chắc chắn không phải tiểu thuyết ngôn tình mary sue, thấy các bạn chê mà thương em nó quá (mình bênh là bởi vì mình edit bộ này, sorry not sorry:))).

@gororo: 🥺 Tôi chỉ xem phim, không đọc truyện á. Xem phim vì những chiếc visual ngon nghẻ của diễn viên nhưng cũng không kiềm được mắng kịch bản không não. Nữ chính tiểu bạch, thánh mẫu, mary sue, vạn nhân mê. Thật sự là... một lời khó nói hết

Xem Diên hy công lược với Khuynh thế hoàng phi xong đánh giá cả dòng truyện cung đấu, cũng giống như xem mấy truyện tổng tài và tiểu bạch thỏ xong đánh giá dòng truyện thương chiến

Nghĩ sao mà lại đánh giá âm mưu luận trong mấy quyển ngôn tình đại nữ chủ, marysue vậy trời

Đề cử  dành cho những bạn thích main cool ngầu vô địch lưu.

Đánh giá: 7/10.

Mình đã xem xong cả truyện rồi mới đánh giá và giới thiệu truyện cho mọi người. Theo ý kiến của mình thì đây là một truyện trung thành theo thể loại sảng văn vô địch lưu nhưng main không bị dầu mỡ mê gái hay sa đọa thành sa điêu. Tiết tấu truyện ổn, main có IQ cao bền vững, EQ không cao mấy bù lại tính cách hơi bị yang hồ xã hội, không thích là "xử" liền, không ủy mị, tính tình khá "chính trực" nhưng hơi bị "chọc anh quạo là anh bạo đầu chó chú mày". Main có mấy cô nàng vây quanh nhưng hoàn toàn không hề có tình cảm gì sâu đậm với bất kỳ ai, có thể xem như là Vô CP

Nội dung truyện thì mình sẽ không spoil nhé, nhưng nói chung là truyện xen kẽ giữa thế giới thật của main và thế giới giả tưởng nơi main luyện cấp. Truyện có hệ thống nhưng hệ thống không có nhân cách hóa. Thế giới chính của main có thể coi như là Tây Huyễn, còn các thế giới giả tưởng main xuyên qua thì thuộc về các phim điện ảnh Mỹ, ví dụ như The Conjuring 1 và 2, Blade 1 và 2, Ghost Rider, Constantine, Harry Potter 5 và 7.

Điều tiếc nuối duy nhất là truyện để kết mở và kết khá nhanh, có lẽ vì khúc sau truyện bắt đầu có dấu hiệu thiên về đấu tranh chính trị nên tác giả không muốn viết thêm nhằm tránh bị khóa truyện. Tuy vậy, đến khúc cuối có vẻ tác giả cũng hơi đuối rồi, không hồi hộp hấp dẫn bằng khúc đầu. Vả lại main đến sau cũng quá bá rồi, đối thủ cũng cần phải mạnh hơn, phức tạp hơn nên nhiều khi tác giả viết mà mình có cảm giác hình như hơi bị hụt hơi, bút lực không đủ. Thôi, ngưng vậy cũng được, viết nữa mà bị khóa truyện cũng hơi uổng.

Đánh giá: 6.5/10.

Truyện này cũng bình thường, văn phong ở mức trung thượng (khá tốt) nhưng để nói là sâu sắc, phức tạp thì chắc chắn là chưa tới. Mình đọc truyện này với tâm thái là để bớt rảnh, giải buồn nên cũng thoải mái, không có gì thất vọng. Truyện không có nhiều bugs, cũng có nhiều điểm sáng, khuyên đọc nếu tìm truyện đọc với mục đích như mình.

Điểm mạnh của truyện:

+ Truyện miêu tả Càn Long khá tốt, dù vẫn là tra long  nhưng ít ra thì tra có lý chứ không phải vì tra mới tra. Cái mình thích nhất ở đây (cũng như một bạn trong phần comment truyện có nói) là CL thể hiện được những tính cách của bậc đế vương chuyên quyền trong thời phong kiến quân chủ tập quyền, Hoàng đế là Thiên tử có quyền sinh sát. Mình thấy có nhiều tác phẩm hiện đại, cả tiểu thuyết và phim ảnh, đều có xu hướng làm nhạt đi công tích của CL nhưng nếu đọc chính sử thì trong thực tế hoàn toàn không phải vậy. Nếu so sánh với ông nội là Khang Hi thì CL hoàn toàn không bằng trong mảng số lượng vợ con. Về kinh tế - chính trị thì thời CL chính là thời vàng son thịnh thế, đỉnh cao của triều nhà Thanh, lãnh thổ đạt mức kỷ lục lên tới hơn 13 triệu km2, hơn diện tích TQ hiện đại nhiều. Một vị vua như vậy thì khó mà thực sự như những gì hay bị gán cho.

+ Nữ chính rất thức thời, biết mình dở nên không thèm chơi quyền mưu. Hay hơn nữa, nữ chính rất nhất quán, từ đầu đến đuôi, nàng ấy không hề chơi một xíu quyền mưu hay có ý hãm hại nào, có chăng là tác giả thấy nàng ta dở quá nên tạo một số "trùng hợp" để nàng ấy có cớ mà thoát khỏi âm mưu vu khống  Nói thật ra, nữ chính dùng trí chỉ có ở khúc đầu, lúc nàng ấy mới xuyên qua, chứ khúc sau hình như bị "đồng hóa" với thân thể luôn, không dùng mưu mẹo gì nữa.

+ Tác giả dường như lấy hình tượng Phú Sát Hoàng Hậu trong phim Diên Hy Công Lược để tạo ra Hoàng Hậu trong truyện, cả Lệnh Phi (Tần) nữa. Chính vì thế mà mình cứ hay lấy hình ảnh phim gán ghép vào, bản thân mình cũng thích Diên Hy Công Lược nên đây cũng là điểm cộng.

+ Nobody dies. Đúng nghĩa luôn, ngoại trừ mấy bạn pháo hôi bị tác giả cho "khuất mắt" (chắc chết), nhưng dàn nhân vật có thoại hầu như không ai chết, có thoại là không chết nhé. Cái này mình hơi lưỡng lự, vì nói thật ra mình không biết nên xếp vào cộng hay trừ. Bản thân mình thì không thích mấy (vì mình ác!? ) nhưng nếu tác giả cố tình để truyện nhẹ nhàng không liên quan sinh tử thì thôi cứ để ở cộng.

Điểm yếu của truyện:

- Truyện kết cái rụp, lãng nhách. Còn khá nhiều nút thắt chưa được giải quyết, tâm lý nội tâm nhân vật cũng chỉ vừa mới đến cao điểm, tự dưng tác giả không viết nữa cho kết truyện, mà cũng không có phiên ngoại giải thích gì thêm. 

- Quyền mưu "nhẹ nhàng", không hề có tinh tế khó dò hay tầng tầng lớp lớp, muôn ngàn trùng vây nhé. Thậm chí cả Gia Phi, tự tin là đệ nhất "âm mưu gia" cũng thua sấp mặt vì ra chiêu là cả hậu cung đều biết??? Kể cả Đại a ca, ha hả, bó tay với cậu chàng này, EQ thấp mà thích tỏ ra nguy hiểm, cuối cùng thê thảm cả đời... Mà thôi, truyện để giải trí, không so đo nhiều.

 

Thấy bảo tác giả còn sẽ viết tiếp phiên ngoại nữa, nhưng không biết lúc nào thôi :)))

ồ, thế thì mình đợi tiếp xem sao, tò mò quá, truyện kết quá nhanh mình không tin vào mắt mình luôn á 

@juliette: vừa vào xem cmt của mọi người trên TG thấy ai cũng bảo kết thúc đột ngột đòi pn, xem được cmt này nè:

[- thu hồi ]№9 võng hữu: Thiên hà nguyệt lãnh bình luận: 《 thanh xuyên chi Quý Phi trường thọ 》 chấm điểm: 2 phát biểu thời gian: 2020-12-25 16:23:04 sở bình chương: 70
hhhhh làm được xinh đẹp, phía trước không phải có một đám văn học chỉ đạo gia mỗi ngày ở bình luận khu nói cái gì cái này suất diễn nhiều cái kia suất diễn nhiều làm các nàng này cao quý nữ chủ khống xem đến khó chịu sao, cung đấu văn không viết hình tượng xem cái tịch mịch? Lúc này tác giả không viết người khác, cũng không viết cung đấu, kết thúc vui vẻ đi, các ngươi này đó văn học chỉ đạo gia giỏi quá đâu, ở các ngươi ưu tú chỉ đạo hành, áng văn này từ ban đầu xuất sắc ngoạn mục, đến hỗn loạn nhạt nhẽo, lại đến cuối cùng tình cảm phát triển đột ngột thói tục, thành công huỷ hoại thiên rõ ràng có thể thực ưu tú hảo văn, làm được xinh đẹp, các ngươi tiếp tục
[ khiếu nại ] [ hồi phục ]
[1 lâu ] võng hữu: Chỗ rẽ. Phát biểu thời gian: 2020-12-25 18:00:02
Đồng cảm!! Rõ ràng ngay từ đầu cảm giác tiết tấu thực hảo, sau đó mặt sau liền có điểm thiên, cũng có thể xem. Đến cuối cùng không có nhưng viết liền kết thúc… Cảm giác thực đáng tiếc
[ khiếu nại ]

@yên-thủy-hàn: uhm, mấy bạn TQ này nói đúng ý mình rồi. Mình không biết vụ "văn học chỉ đạo gia" nhưng đúng là càng về sau thì tác giả càng viết rời rạc, không còn chắc chắn liền mạch như trước nữa.

  Nữ chính càng về sau thì càng "loạn xạ", không hiểu nàng ấy nghĩ gì. Nhân vật Hoàng hậu thì càng ngày càng nổi bật dù tác giả cố tình cho bớt đất diễn, nữ chính không thể nào thắng nổi. Thêm nữa, Hoàng hậu mình cảm thấy là tg hoàn toàn dựa trên Phú Sát Dung Âm trong Diên Hy Công Lược nên nhân thiết rất đầy đặn, có hồn (đây có thể là một dạng đạo văn vì tác giả đã "mượn" gần như hoàn toàn thiết kế nhân vật Hoàng hậu, không có chỉnh sửa gì nhiều), trong khi đó thì nữ chính, nhân vật gốc do tác giả sáng tạo, lại càng ngày càng "khờ" đi, vui buồn vu vơ, so sánh với Hoàng hậu nàng ấy quá tệ, làm cấu trúc của truyện mất cân đối hẳn.

  Thêm nữa, tác giả có lẽ là không dám làm cho Hoàng hậu và Lục a ca chết, mình không thích tình tiết này. Nói trắng ra thì mình nghĩ nếu Hoàng hậu không chết thì sau này tình bạn lạ lùng giữa hai người - điểm sáng nhất của truyện - chắc sẽ không giữ được. Hoàng hậu quá thông minh, quá tri tình hiểu lý, người như vậy thì sẽ không để tình cảm vượt lên lý trí khi cả Lục a ca và Ngũ a ca đều lớn và có thể tranh ngôi báu. Thật đáng tiếc.

  Càng Long về sau cũng làm mình thất vọng. CL ban đầu hay bao nhiêu thì càng về sau càng bị "ngôn tình nam chủ hóa" nghiêm trọng bấy nhiêu, đụng đến nữ chủ thì mắt mờ, tai điếc. Lúc đầu CL rất tinh tế, cảm xúc nhạy bén, giác quan cũng rất nhanh, ai thật ai giả biết ngay, thế mà đến cuối lại một lòng tin "tình yêu" của nữ chính trong khi nàng ấy giả trân. Thật đáng buồn.

  

Hahahahaha! Truyện siêu hài luôn  

Đề cử! Đề cử hết mình nhé!
Điểm:7/10
Tag chính: Hài hước, hệ thống, xuyên thư, giới giải trí, song khiết

  Lâu lắm rồi mình mới vừa đọc truyện vừa cười đau cả hàm như thế này. Truyện rất hài hước, mà cái kiểu hài bựa bựa nhây nhây như cảm giác ngày xưa xem mấy phim của Châu Tinh Trì ấy, vừa buồn cười vừa hoài niệm. Dù truyện có nhiều yếu tố phổ biến như là hệ thống, xuyên thư, xuyên (siêu) nhanh - 2 thế giới 2 chương , giới giải trí, bạch liên hoa/tổng tài, etc. nhưng nói thật ra thì truyện hài kiểu làm lố, nói quá truyền thống nên vẫn tạo cho mình cảm giác như lần đầu xem phim Vua Hài Kịch hồi còn nhỏ. Cũng vì lối kể phóng đại, nói quá nên truyện tất nhiên là có sạn nhỏ, nhưng không ảnh hưởng đến mạch truyện lắm.

  Truyện mới ra có 33 chương thôi nhưng mình vẫn đề cử, các bạn có thể đợi truyện ra thêm hay chờ chương như mình. Mình nghĩ đây là một truyện đáng xem, mang tính giải trí cao.

Đề cử. Điểm: 6.5/10

Truyện này theo mình nghĩ thì trên mức trung bình, nữ chính đúng Mary Sue nhưng không phải kiểu "vạn người mê" cổ điển mà thuộc kiểu "Thiên ái chi nữ" - con ruột được tác giả thương hết sức. Đọc khá sảng nhưng càng về sau thì càng dài dòng, đến khúc khoảng chương 75 trở đi thì có xu hướng tẻ ngắt dù tác giả cố cứu nhưng cũng không được gì.  

Điểm cộng:

- Tác giả miêu tả nữ chính tuy có dẹp nhưng không phải kiểu vô địch, đẹp nhất trần đời, nhan sắc của nàng đa số được ngợi ca vì mục đích chính trị hơn là vì đơn thuần đẹp. Mình thấy điều này khá mới lạ và thực tế. Sau này khi nữ chính bước vào tuổi trung niên thì tác giả cũng không ca ngợi nhan sắc của nữ chính nhiều nữa, bản thân nàng ấy cũng nhận ra và không hề rối rắm.

- Có nhiều chàng trai thích nữ chính (vì tính chất Mary Sue mà) nhưng nàng ấy cho đến cuối cùng thì cũng chỉ động lòng với chồng mình, không hề có ý với bất kỳ ai khác và cũng không để cho ai có cơ hội với mình cả. Mình thích tính này của nữ chính, dứt khoát, không nhập nhằng tình cảm lung tung dành tinh lực cho con đường tranh giành ngôi báu và quyền lực. Nhiều khi nàng ấy còn bỏ qua chồng mình luôn, sau này mới từ từ thích chồng.

- Nữ chính dùng kiến thức y học của mình một cách thông minh, không áp đặt mà thiên hướng dẫn đắt, gợi ý. Tuy lúc đầu vì tuổi còn nhỏ nên nàng ấy chọn dùng danh nghĩa Thiên Chúa dự báo để che lấp nhưng trên cơ bản thì vẫn chấp nhận được. Sau này thì nữ chính còn gây quỹ nghiên cứu y khoa và khoa học. Nàng ấy cũng có những ý tưởng rất mới lạ, độc đáo.

- Nữ chính RẤT may mắn nhưng tác giả khiến cho mình thấy sự may mắn đó hợp lý vì nữ chính thành công không phải hiển nhiên mà do nàng ấy có chuẩn bị trải đệm trước 2, 3 bước mới được như vậy. Tư tưởng chính trị của nàng ấy cũng rất tiến bộ, giúp dân cải thiện cuộc sống, không đàn áp tôn giáo, mở rộng mậu dịch, phổ cập giáo dục, etc. Nói chung là rất "chính trực".

Điểm trừ:

- Nữ chính kiếp trước làm phó thường dân nhưng lại quá rành rọt lịch sử châu Âu thời kỳ Phực Hưng, có kiến khá nhiều kiến thức về y tế-khoa học và biết nhiều danh nhân, điểm này hơi vô lý nhưng là lỗi chung của dòng truyện XK.

- Do nữ chính quá may mắn nên phần quyền mưu đọc không mấy gây cấn hấp dẫn. Từ lúc đoạt quyền xứ Scot, Nhiếp chính xứ Anh, lên ngôi Nữ hoàng Anh đến Hoàng hậu Pháp, toàn bộ hành trình trên xem như còn lôi cuốn nhưng từ sau khi nàng ấy sinh 2 công chúa rồi bắt đầu quản lý quốc gia thì nhạt nhòa dần. Đúng là tác giả cho thêm những tình tiết thú vị như sát nhập xứ Scot vào Anh hoặc tranh quyền thừa kế cho con gái, etc. nhưng cũng không cứu nổi, vẫn nhạt dần đều.

- Nữ chính nhường nhịn hơi nhiều, không phải không tốt nhưng nhiều khi tác giả không viết phần trả thù của nữ chính nên khiến mình thấy hơi hụt hẫn. Thậm chí khi đối phó với Elizabeth I đa phần nàng ấy đều có vẻ mềm mỏng, không hề mưu ma chước quỷ gì hết. Chồng của nữ chính cũng vậy, không thấy lần nào thực hiện chính sách cứng rắn, chỉ toàn mềm mỏng.

- Tác giả còn non tay nên nhiều khi giọng văn hơi dài dòng, lằng nhằng và lan man không vào trọng điểm. Hay lấy việc phổ cập kiến thức lịch sử để câu chữ. Càng về sau thì viết càng đuối, các chính sách cũng lèo nhèo, lý tưởng hóa chính trị (dù biết đây là Mary Sue văn nhưng cái gì cũng thành công, ai cũng trung thành với nữ chính làm mình hơi ngán) 

- Nhân vật phẳng (flat) không hề mang tính đa chiều, người nào tốt thì tốt mãi, xấu thì xấu mãi, không hề có plot twist gì hết.

- Truyện không có phục bút, tác giả có ý đồ gì thì huỵch toẹt tại chỗ hết, độc giả không cần đoán chi cho mệt (Mình không biết nên để cái này vào điểm cộng hay trừ nữa vì tùy mục đích đọc mà quyết định, nếu giải trí đơn thuần thì cộng, mình thì thấy là điểm trừ vì nó khiến mình cảm thấy phí thời gian sau khi đọc gần 2/3 truyện do chán).

Tổng kết:

Truyện đọc ổn nếu độc giả chỉ đọc để giải trí, còn nếu muốn đọc quyền mưu thì thôi bỏ đi  Chất lượng trên trung bình, đạt điểm khá vì có nhiều ý tưởng mới lạ, tiến bộ, phổ cập kiến thức phong phú, tính cách nữ chính ổn và xây dựng bối cảnh tốt.

Góc đề cử:

 Nếu muốn đọc truyện tương tự thì mình đề cử một truyện nam sinh cũng viết về thời kỳ vua Henry VIII và nhà Tudor: [ Henry VIII ] Tudor vương miện  (click vào để đọc), truyện này mình thấy cũng được, tuy mưu trí cũng không đến nỗi xoắn não nhưng tác giả viết chắc tay hơn truyện này một chút.

Không đề cử - truyện có yếu tố chủ nghĩa dân tộc cực đoan, điển hình Tàu Khựa!
Điểm: 4/10

Thực ra thì mình không tính đi review truyện này đâu nhưng tức quá nên cũng ráng viết vài dòng. Mở đầu truyện khá tốt, đi theo trào lưu mới là "Vô địch lưu", một trào lưu lấy cảm hứng từ manga/anime One-Punch Man Saitama của tác giả One khi ngay từ đầu main đã vô địch hay gần như vô địch. Truyện đi theo trào lưu bắt nguồn từ Nhật Bản thế mà ông tác giả lại khinh thường người Nhật và kỳ thị người da màu cực độ.

 Trong chương 47 của truyện, khi main gặp một người da màu có thái độ kỳ thị người TQ (nhân vật này tác giả viết kệch cỡm vô cùng) nên lập tức gom hết một đám da màu khác cùng trừng phạt vì tội dám kỳ thị TQ. Vấn đề ở đây là New York thiếu gì người da vàng, mà đâu chỉ có người TQ đâu, ông bảo vệ đó mà kỳ thị mỗi Tàu Khựa không chắc ổng phải có con mắt tinh đời nhìn một phát là ra nước nào để còn kỳ thị nhỉ!? Quá siêu thực! Mà main thần thông quảng đại thế sao không bắt hết mấy thằng kỳ thị chủng tộc đủ các màu da đi, làm gì mà chỉ bắt da đen không vậy!? À mà thôi, nếu gom hết thì gộp luôn main vào còn gì.

 Nhưng kỳ thị/phân biệt chủng tộc không phải vấn đề bự nhất ở chương này, vấn đề lớn nhất thể hiện ở tựa đề chương - "Đảo trầm". Đảo ở đây ý chỉ là "đảo quốc" hay còn được biết đến với tên là Nhật Bản. Sau khi main kéo ông bảo vệ da đen đi trừng phạt thì "sẵn tiện" làm chìm luôn nguyên quốc gia người ta luôn... Bất ngờ chưa!? Người dân thường Nhật có làm gì nên tội không mà main cho diệt chủng cả một dân tộc vậy? Đã vậy main còn "cẩn thận" cứu hết Tàu Khựa đang ở Nhật, chừa ra hết tất cả những người dân tộc khác cho chết chung với người Nhật luôn. Trời ơi, tốt bụng khiếp!!! Y chang Hitler luôn, mèn ơi!

 Thật ra mình chả hiểu tại sao tác giả lại viết chương này. Tự sướng tinh thần ư? Hay đơn giản là để tung hê tinh thần Tàu Khựa tối thượng? Kết quả "đẹp" của một quá trình rửa não hết sức thành công của Trung Cộng? Hoặc là sự kết hợp của tất những yếu tố trên? Điều này thì chỉ có tác giả biết, mình chỉ biết là mình drop truyện luôn. Đường Tăng gì mà TOXIC dễ sợ à.

"Vấn đề ở đây là New York thiếu gì người da vàng, mà đâu chỉ có người TQ đâu, ông bảo vệ đó mà kỳ thị mỗi Tàu Khựa không chắc ổng phải có con mắt tinh đời nhìn một phát là ra nước nào để còn kỳ thị nhỉ!?"

Cái này thì ta nghe nói nè, bọn họ không cần phân biệt da vàng là người nước nào đâu, cứ gom thành Chinese hết á. Hồi trước ta cũng bị bọn Tây lộn thành Chinese hoài, có ông còn xổ tiếng Hoa ổng học được, ta đợi ổng nói xong ta "Sorry I don't understand Chinese :))".

Thái độ bình thường đã vậy, kỳ thị thì càng không cần nói đến, đâu có rảnh phân biệt khảo chứng, như kỳ thị người da đen cũng kêu là đám châu Phi chứ đâu quan tâm người ta là Mỹ gốc Phi hay con lai n đại (...da đen nó gien trội hay sao mà chỉ cần 1 ít huyết thống cũng sinh ra da đen hết?!).

Hôm nọ nhìn thấy web Tây giới thiệu món cơm cháy của VN, để ngay tiêu đề là Vietnamese rice mà có thằng Tây nhảy vô "f*ck China" làm ta cũng bó tay luôn. Hồi mới bùng Covid ở Úc cũng có dân VN mình bị hành hung vì bị nhầm thành dân TQ. Đúng là lũ thiếu văn hoá thiếu hiểu biết não có vấn đề có khác.

Da tối màu là gen trội thật đó bồ( người có khoảng 8 cặp gen quy định màu da, xác suất người da vàng lấy da vàng sinh con da đen cũng có nữa).

Đánh giá truyện: 6.5/10 - Không đề cử cho lắm >"<

 Đây là một truyện khá hay, cốt truyện chặt chẽ, lối diễn đạt linh động, thu hút người đọc. Thật ra khi đọc truyện mình ít khi cho điểm chỉ cho phiếu đề cử hay không đề cử, vì dù sao đọc truyện là một việc khá riêng tư, mình đọc thấy hay thì mình chia sẻ vì sao mình thấy hay, nhưng nếu người khác đọc thấy không hay thì cũng không sao, đó là quyền của người đó. Nhưng lý do mình lại phải chấm điểm truyện ngay từ đầu là để bày tỏ rằng dù cho những dòng sau đây mình có nhận xét gắt gao như thế nào thì, nhìn chung, truyện viết không tệ, chỉ là tam quan của tác giả không hợp với tam quan của mình.

 Trong cả truyện, tác giả lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại chuyện đây là truyện lấy bối cảnh phương Tây nên không thể nào lấy tư tưởng phương Đông mà áp dụng vào, nên lúc đầu mình cũng cố gắng điều chỉnh, chấp nhận những lý thuyết tg đưa ra. Nhưng dần dần mình lại "ngộ" ra một chuyện là, chính tác giả cũng là Tàu mà, cũng là Á châu da vàng thôi :D tại sao mình lại phải xem lý tưởng của tg là đúng hết!? Thế là mình vòng lại suy nghĩ từ đầu để rồi nhận ra chuyện tác giả đã "thầy bói xem voi" tất tần tật những cái mà nàng ấy gọi là "tính cách/tính chất tiêu biểu" của người Mỹ như thế nào.

  Nổi trội nhất là chính là tính ích kỷ, vụ lợi và tự mình trung tâm của nữ chính. Nàng ấy mang tất cả những tính chất trên, những nhân vật phụ còn lại thì cũng có không ít thì nhiều. Tác giả dường bị nhầm lẫn giữa hai khái niệm là "Self-love" (tự ái) và "Selfish" (ích kỷ) một cách trầm trọng. Theo những gì mình hiểu biết thì Self-love là tinh thần yêu quý và giữ gìn bản thân, không để những điều tiêu cực ảnh hưởng đến sự tích cực của cuộc sống bản thân và quan trọng nhất là họ yêu quý con người. Ngược lại, ích kỷ (selfish) là việc chỉ nghĩ đến bản thân, chỉ làm những việc có lợi cho bản thân mà không suy xét đến người người khác. Trong truyện nữ chính lúc đầu thì do còn bé nên không hiển lộ ra nhiều nhưng càng lớn thì càng lộ ra tính ích kỷ, đỉnh điểm là chuyện có thai trước kế hoạch sau khi kết hôn. Cả hai rõ ràng là đã kết hôn, nhưng chỉ vì nữ chính không chấp nhận bỏ ra thời gian để chăm con và không muốn ảnh hưởng đến công việc mà lựa chọn phá thai làm mình hơi ngỡ ngàng, mà không sao, dù sao cũng là quyết định của nữ chính, nàng ta có quyền. Rồi đến chuyện cô nàng không nói không rằng, không bàn luận gì với chồng mình, người rõ ràng rất mong chờ có con và không hề che giấu khát khao đó, chỉ trắng ra thông báo là đứa bé này là một tế bào trong người nàng, nên nàng muốn bỏ là bỏ, Leo chẳng có quyền lợi hay tiếng nói gì về chuyện này làm mình sững sờ luôn. Đây không còn là một quyết định đơn thuần nữa, mà là dấu hiệu phản ánh tính ích kỷ của nữ chính. Quyết định này của Summer chính là cột mốc khiến mình xem lại tư tưởng của tác giả truyền đạt.

  Từ từ, tác giả đã tạo dựng lên hình tượng một con quái vật dưới cái lốt hào hoa của một ngôi sao điện ảnh. Nàng ta ích kỷ tột độ, không bao giờ chịu thay đổi vì ai khác, luôn thao túng và lợi dụng tình cảm của người khác và gần như chẳng bao giờ biết yêu, nhiều khi mình còn thấy sợ nữ chính, vì những tính cách trên là những tính điển hình của một Psychopath. Chính nàng ấy đã khẳng định là nàng ấy không biết yêu (dù sau đó có nói là yêu rồi nhưng mình khá nghi ngờ về điều đó), nàng ấy lấy chồng là vì "xã hội" yêu cầu, có con là vì trên lý thuyết thì có chồng thì phải có con (!?). Rồi sau khi có được một bé trai, nàng ta cực lực chống đối ước nguyện có thêm một bé gái nữa của chồng và cố "gợi ý" chồng đi buộc ga-rô. Trong khi nam chính, dù cho có hơi lãng tử lúc đầu nhưng lúc sau lại rất tốt, hy sinh rất nhiều cho gia đình. 

 Cuối cùng mình phải nói rằng mình rất tiếc vì khi nữ chính còn bé, hình tượng của Summer rất dễ thương, một cô bé giả trai và hơi có chất tomboy bụi bụi, thích đóng phim và có nhiều bạn. Nhưng rồi khi Summer lớn lên, tác giả thay đổi hết những cái hay trong tâm hồn của nữ chính. Đến gần hết truyện mình lại lướt khá nhiều, vì mình cảm thấy hụt hẫng, nữ chính đạt được thành công, truyện cũng có kết thúc có hậu nhưng đọng lại trong mình chỉ là ấn tượng về một cô gái đẹp thân xác nhưng tâm hồn lại khô cằn. Câu chuyện này dường như là về hành trình đồi bại của những nhân cách tốt của nữ chính vậy.

=> Edit: sau khi suy nghĩ và đọc gợi của bạn Ngoc Mac mình sửa từ Sociopath thành Psychopath vì có vẻ nữ chính phù hợp với định nghĩa của Psychopath hơn.

Ps: Ha hả giờ Texas không cho phá thai :) Tưởng Mỹ là tự do lắm mà :) Mong có thể thay đổi trong tương lai, nếu không mình chạy :)

Thật ra phá thai bên Tây không quan trọng như bạn nghĩ đâu. Ít nhất không phải ở Mỹ và Anh. Có người còn viết một quyển sách về việc phá thai không bị illegal nên ít phạm tội nữa đấy. Túm lại là phá thai cũng thường thôi. Nói thật việc lấy chồng có con chỉ vì xã hội muốn thế thì lại là bên Tàu rồi. Không phải là mọi người đi gặp mặt để chọn ra người thích hợp rồi xây dựng gia đình à? Túm lại là sociopath cũng có vấn đề gì đâu (nếu không giết ai). Con người thôi mà. Nữ chính theo như bạn miêu tả thì chỉ là nói ra suy nghĩ của mình thôi. Có lẽ tác giả viết ra mấy tình tiết này để phát tiết áp lực từ việc bị ép lập gia đình? Kiểu ảo tưởng mặc dù mình như thế nhưng vẫn có người yêu? Túm lại là, tác giả có thể là người Tàu thật nhưng lại sinh sống ở Tây thì sao? Thế thì mới có thể góp lại hai cái văn hoá trộn vào nhau như thế.

Ta cũng không tán thành mấy cô suốt ngày cứ ngồi phán như thánh, thấy phá thai là bắt đầu chỉ trích lên án, cũng phải tùy hoàn cảnh, tùy người, không thể lấy 1 cái khuôn áp lên tất cả mn đc. 

Muốn thảo luận lắm nhưng chưa đọc truyện nên không thể phán bừa được. Dù sao cũng cảm ơn nhận xét của bạn.

Ta từng thấy người như vậy, không phải đặc trưng của phương Tây, nhưng người như vậy ở bên phương Tây nhiều hơn phương Đông là đúng. Bởi vì ở phương Đông quan trọng lễ giáo gia đình, làm gì cũng phải suy xét người xung quanh, trong khi phương Tây từ bé họ đã dạy bọn nhỏ phải tôn trọng bản thân, không cần hy sinh bản thân vì người khác. Cũng không cần lo lắng người khác không có mình thì không sống nổi, vì biết người khác cũng được dạy như mình (cho nên một số cô gái phương Đông vì sao phải muốn chết muốn sống khi bị đàn ông ruồng bỏ???).

Không phải nói nữ chính làm vậy là đúng, nhưng ta nhớ mấy tháng trước có vụ bang nào đề ra luật phá thai là bất hợp pháp, sau đó một đống bạn Mỹ & Canada của ta đăng Facebook châm chọc. Một số người xem thai nhi như một cá nhân, một số chỉ xem như tế bào phụ thuộc chưa có tư tưởng, không tính là người, như thế nếu mang thai đi ngược lại với lợi ích của họ, họ phá thai không phải là giết người.

Cho dù đã lập gia đình thì sao, người chồng yêu cầu người vợ mang thai mới là nghĩ cho chồng, thì sao chồng không nghĩ vợ còn phải lo sự nghiệp?

Ấy là chưa nói, một khi mang thai, người vợ phải gặp rất nhiều vất vả và nguy hiểm. 10 tháng mang nặng đẻ đau không nói, lúc mang thai bị bòn rút dinh dưỡng, lúc sinh con tụt huyết áp, rong huyết, khó sinh, sau khi sinh trầm cảm, mất ngủ, phá hư hình thể, béo phì, tăng loãng xương, tăng nguy cơ mắc bệnh tiểu đường (phụ nữ bên Tây sau khi sinh con dễ mắc bệnh tiểu đường lắm). Đừng nói thuê bảo mẫu là xong việc, có nhiều chuyện bà mẹ phải tự thân gánh vác, như bảo mẫu có mang thai giùm được không? Trong khi đàn ông chỉ cần cung cấp tinh tử là được, ông nào có tâm thì san sẻ việc nhà và nuôi con, đối với họ có con chỉ cần một lời nói là đủ??

Hôn nhân là sự kết hợp thần thánh? Nếu không còn yêu, hoặc quan niệm không hợp, lợi ích xung đột, dù là 50-60 tuổi cũng ly hôn như thường (cái này cũng đã thấy luôn, mấy năm trước thấy 2 người họ ân ái, đã có 4 con, đứa nhỏ nhất cũng 13 tuổi, bẵng đi 3-4 năm thấy ông chồng đăng hình cưới, con cái chúc phúc đầy đủ, bà vợ cũ vẫn làm việc trong công ty ông chồng).

Nhưng mà thường thì mấy vấn đề sự nghiệp con cái họ sẽ nói trước lúc cưới, sau đó kế hoạch. Nếu không nhất trí mà vẫn còn yêu, có thể sẽ sống như partner mà không kết hôn, vì kết hôn liên luỵ đến tài sản. Mà hôn nhân không ước thúc được ngoại tình nên cũng không cần phải kết hôn để trói buộc người kia. Lỡ có bị ngoại tình cũng chẳng cần u oán phẫn hận, có sự nghiệp có tài sản, chia tay xong tìm người khác.

P.S: nếu muốn có con sao không nhận nuôi? Xã hội phương Tây đâu quan trọng hoá huyết mạch, nòi giống. Đã có 1 đứa con ruột, anh chồng muốn thêm cô con gái thì thuyết phục nữ chính nhận nuôi đi? Chứ sinh đứa thứ 2 đã mệt thì chớ, ai biết đứa thứ 2 phải con gái không? Không phải thì phải sinh cả đội bóng à?

 xin phép tý nhé, mình đọc bình luận và thấy thích cách bn viết và muốn theo dõi bn nhưng ko bit ấn chỗ nào, có thể chỉ mình ko. Và vấn đề này thì mình viết ở đâu đk z?

À mà hồi trước còn đọc bài báo viết thùng rác của công viên là nơi bị phát hiện nhiều xác trẻ sơ sinh nhất (nước mình chứ đâu). Làm ta ngủ gặp ác mộng luôn á. Nếu nói cố gắng không phá thai cuối cùng sinh ra lại vứt đứa bé vào thùng rác thì thôi ta ủng hộ phá thai ngay từ đầu, ít ra lúc ấy nó không biết đau không biết khóc.

Cũng vì thái độ không cho phép lựa chọn phá thai của phương Đông mà nhiều cô gái cuối cùng đi phá thai ở mấy chỗ không an toàn hoặc mang thai sinh con rồi vứt bỏ. Haizz...

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu đã không tính toán có con thì nên ngay ban đầu tìm cách tốt nhất để không bị "dính" đi. Chỉ biết hưởng thụ mà không có ý thức thì ích gì. Nếu thật sự đã tìm đủ cách để không bị dính bầu mà vẫn dính thì thôi, quyền lựa chọn là ở người phụ nữ, dù sao người đàn ông cũng chẳng phải kẻ mang thai sinh con. Đàn ông có thể cung cấp cho phụ nữ điều kiện tốt nhất nếu họ lựa chọn sinh con, nhưng không nên can thiệp vào lựa chọn của phụ nữ.

@muốn-làm-sâu-gạo: bạn theo dõi ai (sao nghe kỳ kỳ) thì mở trang cá nhân của người đó rồi bấm follow ấy. Còn nếu có thắc mắc về tính năng thì bạn lên diễn đàn Dịch Tiếng Hoa, chọn mục Wiki Dịch - Tính năng hoặc Thắc mắc rồi mở post hỏi, nhưng thường là trong mục đó có đầy đủ thông tin hết rồi, chỉ cần search thôi.

@lu_hehe Haiz, có một sự thật đáng buồn ở đây là dù cho quyền quyết định nằm ở trong tay người phụ nữ nhưng đa số những ca phá thai lại chịu ảnh hưởng sâu sắc từ phía người cha của đứa bé. Mình cũng có xem xét và nghiên cứu một vài thông tin tài liệu về vấn đề này ở VN mình thì nhận ra sự thật đau lòng này. Đa số các bạn nữ đi phá thai được phỏng vấn đều nói là do cha bé không chịu nhận, hay phũ phàng hơn là vì cha nó không có tiền nuôi, không chịu cưới, v..v... Chỉ có số ít người xác nhận là vì chính cô ta không muốn nuôi con. 

  Vấn đề phá thai nó mâu thuẫn ở chỗ thân thể là của cá nhân nhưng cái bào thai hay em bé là của cả cha lẫn mẹ, cùng với việc đi phá thai bản chất là rất có hại cho thân thể người mẹ. Bản thân mình không ủng hộ việc phá thai vì nó có hại đến sức khỏe về sau của phụ nữ, tuy nhiên trong trường hợp không còn cách nào khác thì đành chịu. Về phần cha đứa bé (trường hợp xác định được cha nó là ai) thì nên THAM KHẢO ý kiến, không nên bác bỏ hết quyền lợi của người cha, nhưng cũng chỉ nên dừng ở đó. Trên hết, người mẹ tuyệt đối không nên chỉ dựa vào ý của người cha, cô ấy phải cân nhắc ý kiến, nguyện vọng và tình hình của bản thân đưa ra quyết định sau cùng một cách sáng suốt vì cuối cùng thì quyền quyết định vẫn nằm trong tay của người phụ nữ.

  Chuyện bỏ trẻ sơ sinh là tội ác, mình hoàn toàn đồng ý với bạn. Giá như nước mình có hệ thống cho - nhận con nuôi phát triển như các nước phương tây thì đã không có những cảnh tượng vừa kinh hoàng vừa đáng buồn như vậy nhiều đến thế. 

Mình có các điểm thấy không hợp lý, dù chưa đọc truyện:

  + Self - love( tự ái) và selfish ( ích kỷ) giống nhau trong trường nghĩa yêu bản thân, đặt bản thân lên hàng đầu, self love có nghĩa rộng hơn( tự tôn, tự ái, tự phụ- kiêu ngạo, tự bảo tồn, tự trọng). Aristotle từng nói philautia( tình yêu bản thân) có cả tốt và xấu, xấu có nghĩa là vi phạm bất chấp người khác( selfish) còn tốt là dẫn đến một giá trị cho cá nhân. Rousseau nói có hai loại tự ái( ái kỷ) là amour de soi( tự ái, nguyên nhân của tự bảo tồn self- preservation) và amour- propre ( tự ái hoặc kiêu hãnh, pride, nghĩa xấu hơn vatiny). Nhầm lẫn mà nói, thì chủ nghĩa của người Mỹ là chủ nghĩa thực dụng- tối đa hóa giá trị và niềm vui còn self love hoặc selfish thuộc về chủ nghĩa vị kỷ đạo đức- tối đa hóa niềm vui cá nhân, cần phải nói thêm, xã hội phương Đông nặng tàn dư Nho giáo phê phán chủ nghĩa vị kỷ, nhưng phương Tây khá cổ vũ (tự ái) nhằm phát triển giá trị cá nhân, nâng cao sức khỏe tinh thần.

+ Phá thai: 40% nữ giới trưởng thành ở Anh có ít nhất một lần phá thai trong đời, sự phân hóa quan điểm giữa thai nhi có được tính là cá nhân hay không dẫn đến những quan điểm cá nhân khác nhau về phá thai, về sinh học, thai nhi dưới 5 tuần tuổi là một đám tế bào, chưa hề phát triển thần kinh, việc nữ chính nói đó là một đám tế bào cũng không sai, về nhân loại học, nữ chính phá thai nên thông tri cho chồng cô ấy. Ngược lại, việc phá thai khi chưa sẵn sàng đôi khi được tính là nhân đạo, từ hai khía cạnh, được phân xét qua việc nuôi dạy thai nhi sống sót của người này.

+ Sinh con thứ hai?: sinh con cần được sự đồng thuận của cả hai bên, việc nữ chính không muốn sinh con thứ hai dù chồng cô ta muốn( kể cả anh ta coa tố hay không) là tự do cá nhân, không mang tính ích kỷ, tuy nhiên việc gợi ý chồng buộc garo thay vì bản thân có lẽ là minh chứng của sự ích kỷ.

+ Lấy chồng sinh con là định kiến xã hội, nhưng nó khá yếu ở Mỹ,bạn có phải đang nói đến phương Đông không?

+ Sociopath là kẻ rối loạn nhân cách chống đối xã hội, bất an, kích động, dễ bại lộ, liên kết yêu với cảm xúc của người khác khác với psychopath ( thái nhân cách) , hầu như không có cảm xúc, hoặc rối loạn nhân cách ái kỷ( NPD), sự thái quá "thần thánh" bản thân, những gì bạn kể, khó phù hợp với sociopath?

Quạu các nàng làm ta sợ qué đi 

Haha, mình là chủ thớt còn giật hết cả mình đây. Không ngờ mọi người bàn luận sâu sắc quá trời luôn 

  Wow, mình không ngờ có nhiều bạn lại rep phần review này của mình đến thế luôn, có thể vì mình đề cập đến một vấn đề khá nhạy cảm nên các bạn mới sôi nổi đến vậy ^^. Ở đây mình xin được nhắc lại xuất phát điểm của mình là từ chính tam quan của mình, những quan điểm cũng như giá trị đạo đức của bản thân. Tất cả những tình tiết mình liệt kê ra đều có trong truyện, mình đã đọc hết rồi từ đó mình đưa ra những suy nghĩ cảm nhận của bản thân. Phần review trên chỉ là review giản lược của truyện, mình không thể kể hay tả chi tiết lại toàn bộ truyện được nên chỉ đưa ra những yếu tố mình thấy nổi bật nhất, chính vì thế có vẻ các bạn không thể hiểu hết những luận điểm của mình đưa ra. Chính vì thế mình khuyến khích các bạn nên đọc truyện thử trước rồi hãy phản biện nhận xét của mình.

  Đầu tiên, chuyện phá thai, ôi thôi, muôn vàn chuyện chưa kể, mình biết có hằng hà sa số những tranh cãi, đấu tranh vì vấn đề này mà cho đến tận bây giờ vẫn chưa hề ngã ngũ và tương lai gần cũng chưa chắc có câu trả lời pháp lý chính xác. Nhưng bạn @Ngoc Mach có đề cập đến số liệu là "40% nữ giới trưởng thành ở Anh có ít nhất một lần phá thai trong đời", mình tự hỏi bạn lấy số liệu đó ở đâu nhỉ. Theo những số liệu mình tìm được thì tỷ lệ phá thai ở Anh tầm khoảng 14.2/1000 phụ nữ, nước có tỷ lệ phá thai cao nhất thế giới là Nga, 37.4/1000 phụ nữ, theo số liệu của UN. Còn ở Mỹ thì 19.6/1000. Mình sẽ không bàn luận thêm về việc nữ chính đi phá thai là đúng hay sai, cái mà mình thất vọng nhất là việc cô ta không hề nói năng gì với chồng mà đi "tự xử". Hôn nhân là hai bên, đồng ý thân thể là tài sản tối thượng của một cá nhân, nhưng con cái là của chung của hai người. Nữ chính trên cơ bản đã tước đoạt quyền làm cha của chồng cô ta mà không nói một lời, theo mình đây là đỉnh cao của sự ích kỷ. Đọc truyện, bạn sẽ thấy Leo, nam chính, mong chờ con đến chừng nào, nếu nữ chính chưa muốn có con thì cô ta nên nói thẳng, không nên im lặng rồi tự quyết định như thế. Chỉ cần tác giả thêm tình tiết nữ chính bàn trước với chồng hay thông báo thôi cũng được nữa, thì nữ chính đã không thể hiện quá ích kỷ như vậy rồi.

  Thứ hai là chuyện có con thứ hai, mình đồng quan điểm với bạn Ngoc Mach. Thứ ba, có nhiều bạn lấn cấn chuyện "lấy chồng sinh con" của nữ chính, thì mình khẳng định đây có tình tiết được đề cập trong truyện luôn. Chính vì nó mà khiến mình càng cảm thấy tác giả nửa nạc nửa mỡ, không đâu ra đâu. Ở Mỹ, các ngôi sao có kết hôn hay không fan đâu có nhúng tay vào, gia đình thì càng không, hôn nhân là quyền tự do cá nhân mà. Vậy mà tác giả lại dùng nó như một lý do để nữ chính thuyết phục bản thân kết hôn với nam chính. Tình yêu của nam chính dành cho nữ chính được miêu tả rất mãnh liệt, nồng cháy, trong khi đó bên nữ chính thì mình lại thấy nó ráo hoảnh, khô cằn sao sao đó. vụ này thì mời các bạn đọc truyện để cảm nhận.

  Cuối cùng là chuyện nữ chính là phải là sociopath hay không thì mình nghĩ ít nhất nữ chính có những tố chất của căn bệnh này. Rõ ràng nhất là tính ích kỷ cao, vụ lợi, không hề quan tâm đến lợi ích của ai ngoài mình, ngoài ra còn một số nữa. Chuyện tâm lý học thì thật sự mình không phải chuyên gia mà chuẩn đoán qua triệu chứng được, nhưng nếu mình gặp ai đó ngoài đời có những tính như nữ chính thì mình sẽ tránh ra rất rất xa. Sociopath cũng là con người, nhưng họ lại khác theo một cách nguy hiểm hơn.

Mình không đọc thống kê trên số ca được xác nhận, mà đọc tài liệu khảo sát hàng năm giai đoạn 2006- 2018 trên 4000 nữ giới Anh bất kỳ trong độ tuổi từ 40-50, tại các vùng khác nhau của 4 xứ. Chênh lệch cao như vậy thì có lẽ nó có vấn đề thật? Mà cũng có thể là do mình không diễn đạt hết ý của khỏa sát này.

 Còn sociopath là một dạng xác nhận tiền tội phạm? Những gì bạn kể có lẽ giống với psychopath hơn, hoặc một nửa chứng ái kỷ, nói theo kiểu nghệ thuật thì sociopath là những tác phẩm thất bại còn psychopath là ngụy trang "hoàn hảo". 

Truyện của tác giả này thì nên đọc lịch sử, dù tam quan có vấn đề thì cũng khá hơn là truyện về - Mỹ.

@ngoc-mach: Mình cũng nghĩ là truyện này hay, mình cũng có khẳng định ở bài gốc luôn, mình chỉ không thích nó ở chỗ tam quan không hợp với mình thôi. Thật ra đa số truyện của tác giả mình đều có đọc và tham gia đồng quản lý một vài truyện để chỉnh name truyện để truyện chỉnh chu dễ đọc hơn. 

  Vấn đề sociopath và psychopath thì mình có đang đọc thêm (nhờ đăng review, các bạn nhận xét vào rồi mình mới có cơ hội đọc thêm các kiểu để tham gia thảo luận ^^). Nếu phân tích nữ chính qua khía cạnh tâm lý thì cũng khá thú vị đó nhỉ.

  Có một thực trạng là dù cho phong trào nữ quyền chưa bao giờ hết nhưng những quyền lợi mà những người ủng hộ nữ quyền rất khó khăn mới đòi được lại bị tước đi một cách khá dễ dàng. Chẳng hạn như việc hợp pháp hóa phá thai ở Mỹ. Để đấu tranh cho quyền này không biết bao nhiêu nhà vận động đã phải chiến đấu liên tục từ những ngày đầu. Khoảng tháng 3 năm 2019, một người đàn ông ở bang Alabama, Mỹ đã kiện bạn gái cũ của ông ta vì việc cô ta đã cố tình phá thai dù ông ấy đã cầu xin cô ấy đừng bỏ bào thai hết cách. Ông ấy khởi kiện nhân danh quyền sống của bào thai, là con của ông. Vụ kiện này không biết đi đến đâu, nhưng rõ ràng thì tháng 4/2019 bang Alabama tuyên bố việc phá thai là bất hợp pháp. Sau đó khoảng tháng 5/2019 thì thêm 5 bang nữa chính thức thông qua điều luật này bao gồm Mississippi, Kentucky, Ohio, Georgia và Louisiana. Mà ở một số bang khác cũng khá khó để phá thai một cách hợp pháp vì phần bác sỹ sợ vướng phải pháp luật, phần vì sợ bị người cha kiện cáo. Gần đây khi dịch COVID-19 bùng nổ, chính quyền Mỹ còn tính cho ra luật cấm hẳn phá thai vì nó "không cần thiết và có thể trì hoãn khi y tế đang trong giai đoạn khẩn cấp", may mà có một số tổ chức đã đứng dậy để ngăn chặn dự luật ra đời.

@juliette: Mỹ mà, lằng nhằng, bang Virginia còn có một điều luật là cấm qhtd trước cưới và New York thì cấm cả đàn ông lẫn đàn bà mặc quần bó.

Nói về quyền, luật Mỹ thì đổi lung tung, có một điều tự hỏi là trong th bị cưỡng ép mang thai thì sao? Chứ mang thai một cách ngẫu nhiên do tự nguyện thì cả hai bên đều phải chịu trách nhiệm về việc làm của mình, tuy nhiên việc cấm phá thai vi phạm quyền tự do thân thể của nữ giới, hơn nữa trong th không giết thai nhi mà trục xuất nó ra khỏi cơ thể thì đàn ông có đủ đk để thai nhi sống không( y học đã có thể khiến thai nhi sống sót kể từ tháng thứ sáu), việc từ chối quyền và nghĩa vụ làm mẹ hoặc cha thì sao? Và trên hết là thai nhi có nhân quyền thì có những quyền gì?

Còn nói đến vụ ở Alabama,mình nghĩ là cô gái trắng án, vì thời gian "gây án" của cô ta chưa có luật. 

Các nàng sinh long hoạt hổ quá.

Bên đấy và đây tam quan nó khác nhau lắm, luật lệ bên đây cũng rối tinh rối mù, trị an cũng ko quá tốt, phải gọi là lung tung rối loạn.Cái j cũng có, mà cũng khắc nghiệt nữa, ko phải hường hường j đâu

Bên ý ngoài luật quốc gia, mỗi bang mỗi thành phố thậm chí thị trấn đều có quy tắc riêng như kiểu phép vua thua lệ làng ý, có hội đồng đại diện cho số đông có vấn đề gì họp lại thông qua biểu quyết, quyết định của họ còn uy lực hơn cả pháp luật, cái gì mà tự do nhân quyền, trc ta có xem một bộ phim chuyển thể từ sk có thật ở một thị trấn, vì có học sinh tham gia tiệc tốt nghiệp tai nạn qua đời, nên thị trấn ra luật cấm tiệc tùng cấm cấm mở nhạc to.

Truyện này ta chưa đọc nhưng qua 2 truyện khác của tác giả thì có thể thấy tác giả ko mấy quan tâm đến tam quan của các nv9 lẫn phụ trong truyện. Nhiều lúc khi đọc truyện ta phải tách bạch giữa tam quan tác giả và tam quan nhân vật, nv9 có tam quan tệ ko có nghĩa là tác giả cũng thế.

Ở truyện của Mễ Già Nhạc thì các nv thường được tả với tính cách đặc trưng của giới nghệ sỹ hơn là người bình thường, rất hiển nhiên đa số nghệ sỹ Âu Mỹ trong đời sống thực đều rất ích kỷ, coi cái tôi cá nhân cực kỳ cao, thường xuyên vi phạm các tiêu chuẩn đạo đức, pháp luật thông thường: lạm giao, hút chích, ngoai tình, đánh đập vợ con ...

Alice Austen là tra nữ, ko hôn chủ nghĩa, lạm giao, Arthur Rimbaud là nam tiểu tam phá hư gia đình người khác, Vitalie Rimbaud ích kỷ, hám tiền, cả 2 anh em nhà Rimbaud đều có tài năng vượt trội nhưng đều lãnh tĩnh, thiếu sự đồng cảm với người xung quanh, coi mẹ ruột là phiền phức, khó có thể sống chung ... tất cả đều ko phải là những người theo đúng chuẩn tam quan thông thường của xã hội, dù cho là Á hay Âu  

Ta thích việc tác giả mô tả các nv với tam quan khuyết điểm như trên là 1 cách tái hiện lại các tính cách có thực của giới nghệ sỹ, nó khiến nv sống động và chân thực hơn, nó thể hiện rằng ko phải cứ là thần tượng, là nghệ sỹ, nhà văn giỏi thì sẽ có 1 nhân cách tốt như tác phẩm của họ. Việc nữ 9 lúc bé có tính cách tốt mà lúc lớn dần ích kỷ cũng có thể hiểu được, sự nổi tiếng có thể làm con người trở nên hư hỏng.

"Nghệ sĩ" (chính xác nên là minh tinh) châu Á cũng vậy mà, chỉ là giấu kỹ hơn thôi. Lâu lâu cũng thấy phanh phui một vài trận mà.

@asakusa: những đặc điểm tra nữ c nhắc đến làm tớ nghĩ đến nhân vật Becky của Hội chợ phù hoa🤣 Những người đi ngược với quy chuẩn đạo đức, sống phóng túng buông thả.

@lu_hehe: uh, châu Á thì giấu kín hơn. Nhưng nghệ sỹ ta nói là bao gồm cả hoạ sĩ, nhà văn, nhà thơ ... chứ ko chỉ minh tinh. 2 truyện của tác giả mà ta đọc qua đều là giới văn học/hội hoạ châu Âu tk18-19 á, các nv đa số đều sống phóng túng lắm.

@phương-hà-trần: haha, hơi khác 1 tẹo. Becky phóng túng kiểu bán mình để có tiền, có địa vị để hưởng thụ nên có phần yếu thế, nhẫn nhục, còn các nv của Mễ Già Nhạc là phóng túng kiểu nghệ sỹ, cái tôi cao vl 😂

Tam quan 1 người được cấu thành chủ yếu từ 2 bộ phận: yếu tố bên ngoài tác động (gia đình, nhà trường - giáo dục, xã hội, kinh nghiệm trải qua) và sự nhận thức về bản thân của người đó. Nàng nói ko đồng ý với tam quan của tác giả (nói đúng hơn là tam quan của nữ 9) ko vấn đề gì nhưng cũng ko thể nói tam quan của nàng là đúng để nói tam quan của nữ 9 là sai. Đúng hay sai thực chất là so sánh cùng với 1 tiêu chuẩn nào đó - thông thường là tiêu chuẩn chung của xã hội đương thời hoặc tiêu chuẩn riêng (tam quan) của nàng mà thôi.

Ví dụ 1 số vấn đề nàng đề cập là tam quan của nữ 9 ko đúng cũng là vấn đề được tranh cãi rất nhiều như:

1. Việc phá thai: như nàng nói việc phụ nữ chủ động phá thai vì ko muốn sinh con gây ảnh hưởng đến bản thân dù phối ngẫu mong muốn có con là ích kỷ. Thật ra ta chưa hiểu lắm trọng điểm vấn đề ở chỗ phụ nữ ko thể tự mình lựa chọn việc muốn có con hay là việc phá thai là ko đc cho phép (sát hại sinh mệnh) hay là việc ko đủ yêu và tôn trọng phối ngẫu ? Về vấn đề này thì quan điểm của ta hoàn toàn đứng về phía nữ 9 vì hậu quả của việc có con và sinh con - nuôi con hoàn toàn do phái nữ gánh chịu bao gồm: sức khỏe và sắc đẹp (việc mang thai và sinh đẻ gây tổn hại sức khỏe và sắc đẹp nữ giới cực kỳ lớn đi kèm với các hiểm họa bệnh tật lâu dài) - thời gian và tinh lực (bao gồm việc mang thai, ở cữ, chăm sóc con thời kỳ sơ sinh và đầu đời có thể dẫn đến việc mất việc và ko đủ tinh lực để phát triển sự nghiệp bản thân) - tinh thần bệnh tật (trầm cảm tiền sản, hậu sản ko hề hiếm đặc biệt là xã hội rất ít để ý bệnh tật về tinh thần của phụ nữ sau sinh) . Nếu chưa chuẩn bị sẵn sàng cho tất cả những hậu quả đó, việc có con thật ra là ko đủ trách nhiệm với bản thân và với đứa trẻ. Dù tình yêu phối ngẫu có là ngàn vàng thì sự thật là cực ít ông bố làm được việc thay thế hay gánh đỡ đc phần nào các hậu quả kể trên. Đấy là chưa nói đến kha khá các ông chồng sẽ đi tìm của lạ trong thời gian vợ mang bầu và sinh sản - ko thể đáp ứng được nhu cầu tính dục của đàn ông. Việc nữ 9 lựa chọn yêu sự nghiệp thay vì yêu thiên chức làm mẹ, yêu bản thân hơn yêu phối ngẫu với ta thì hoàn toàn ko có gì sai. Mà có vẻ như nàng đặt nặng việc nữ 9 ko thèm bàn bạc gì với chồng đã tự quyết định phá thai thì với ta lại rất bình thường vì tất cả những rủi ro và hậu quả phía trên đâu phải do đàn ông gánh chịu mà đòi có quyền lên tiếng trong vấn đề này. Như vậy đơn giản là tam quan bất đồng chứ ko thể nói đúng - sai ở đây được.

 

Bài viết dài quá ko đăng đc nên ta chuyển thành 2 phần.

 

2. Về hành động của nữ chính: Ta chưa đọc truyện nhưng có thể hình dung ra là nữ chính tương đối "khôn khéo" hay nói đúng ra là ích kỷ và giả dối. Chỉ cần tác giả ko đem sự "khôn khéo" đó của nữ 9 thành chuẩn mực và chê bai nhân vật khác (một số truyện ta đọc tác giả đem tam quan của nữ 9 biến thành tam quan của cả bộ truyện) thì hoàn toàn chấp nhận đc. 1 nvc có khuyết điểm, ko phải "chân, thiện, mỹ" mới giống người thật hơn. Độc giả có thể thích, có thể ghét, có thể ủng hộ, có thể phê bình, đều rất bình thường. Nhân sinh đa đạng, ko ai là hoàn toàn xấu, cũng ko ai là hoàn toàn tốt, đa số là xử sự theo hoàn cảnh và đa số đều ko thể vượt quá phạm trù "người bình thường". Bản thân ta thấy tác giả xây dựng nhân vật ích kỷ như vậy khá chuẩn với tư tưởng đề cao chủ nghĩa cá nhân hơn tập thể (gia đình-xã hội) của Mỹ. Ta đọc khá nhiều bộ viết có nữ 9 ở phương Tây mà vẫn giữ chuẩn mực phương Đông hoặc ca ngợi chuẩn mực phương Đông làm thấp đi phương Tây hoặc nhiều bộ nam/nữ 9 phương Đông cũng mang tư tưởng ích kỷ và dùng nó để chi phối người khác nhưng lại bọc cho nó vỏ bọc chính nghĩa còn buồn nôn hơn. 

3. Việc lớn lên và thay đổi: Đừng nói từ bé thành lớn mà từ thiếu niên đến thanh niên đến thành niên đến già cả ko lúc nào mà tam quan của con người ko thay đổi. Ở mỗi thời điểm của cuộc đời chúng ta có nhận thức về thế giới - về bản thân đều không hề giống nhau. Ta của 10 năm trước sẽ không thể giống ta của bây giờ. Một bộ tiểu thuyết có thể viết đc sự biến chuyển tâm lý và trưởng thành của nhân vật đủ hợp lý và gây xúc động lòng người sẽ được đánh giá cao hơn rất nhiều một bộ mà nhân vật chỉ mang một màu sắc duy nhất. Ta chưa đọc nên khó mà đánh giá được sự chuyển biến của nữ 9 có đủ gây xúc động với ta hay ko nhưng như nàng nói tâm hồn khô cằn của nữ 9 thật ra như uống nước ấm lạnh tự biết. Tự dưng ta lại nhớ câu nhận xét của Giả Bảo Ngọc về nữ nhân trước khi lập gia đình như minh châu đầy linh tính mà sau khi lập gia đình thành mắt cá chết hạt châu bị đàn trào thời gian gần đây nhưng chục năm trước ko phải như thế. Cũng như số phận tiểu thuyết của Quỳnh Dao bị lôi ra mổ xẻ rất nhiều gần đây nhưng lại hoàn toàn là một quang cảnh khác thập niên trước. Chuẩn mực xã hội thay đổi theo thời gian, sự nhận thức về bản thân cũng thay đổi theo thời gian, nàng có thể ko đồng ý với tam quan của nữ 9 và ko thích nữ 9 nhưng ko thể nói tam quan của nữ 9 sai hay là tác giả thầy bói xem voi về thế giới phương Tây. Chẳng có một tác giả nào mà đủ sức "xem" nổi hết đc cả 1 con voi đâu, ai cũng chỉ phản ánh được phần nào thế giới trong mắt họ ở thời điểm họ viết ra tác phẩm mà thôi.

 

@tận-khả-khuynh: ta đang đọc dở truyện, cá nhân ta đồng ý gần như hoàn toàn với quan điểm của nàng.

Tuy vậy nữ 9 ko phải dạng khôn khéo giả dối như nàng nghĩ đâu. Cuộc đời nữ 9 có thể so với Britney á, là mẫu con nít có bề ngoài siêu dễ thương, biết trang ngoan, thông minh, có tài năng, nổi tiếng sớm, là công chúa Disney được cả giới Hollywood săn đón chiều chuộng, chưa kể là con 1 trong gia đình giàu có hạnh phúc, 12t đạt giải dv phụ oscar ... Nói chung vì được mn săn đón sủng ái quá nên chuyện nữ 9 ích kỷ là chuyện vô cùng hiển nhiên và rõ ràng.

Thêm nữa nam 9 cũng ko lạ gì với tính cách của nữ 9, chậc, Leonardo cũng bị Hollywood sủng hư nhưng vì yêu mà vẫn phải thay đổi chính mình để nữ 9 chấp nhận. Ngẫm lại thì các nữ 9 của tác giả này luôn thế, ích kỷ, lãnh tình nhưng lại rất xinh đẹp và có tài hoa, chính vì lãnh tình khó có thể yêu 1 cách mãnh liệt nên mấy jai lỡ yêu trước luôn là kẻ chịu thiệt, phải nhẫn nhịn thay đổi bản thân để phù hợp với bạn gái. Các nàng này ko bao giờ có khái niệm nhẫn nhịn jai để đạt được tiền bạc quyền lực ... như kiểu nữ 9 của Lâm Miên Miên, thay vào đó là tự tạo tiền bạc địa vị cho mình rồi nhìn các jai xoay vòng vòng xung quanh cầu vuốt ve sủng ái 🤣 Các jai biết thừa nàng này ích kỷ, tra nữ ...nhưng lỡ yêu nên vẫn phải cắn răng chịu đựng, vì nếu chịu ko nổi là có jai khác nhảy vào thế chỗ liền 🤣

@tận-khả-khuynh: nãy đọc 1 đoạn 🤣, jai Leonardo ko được đề danh Oscar trong film Titanic nên ghen tị với ny, buồn buồn mở party tụ tập, lúc say say bị 1 gái khác blowjob. Nữ 9 thấy được, ngày hôm sau xách theo jai bạn thân của cả 2 đến đập nát nội thất biệt thự, cắt hết quần áo linh tinh, lại còn cởi sạch cùng jai bạn thân chụp ảnh nude giả make love rồi in ra thả trong phòng Leonardo 🤣 

Đọc muh thấy vừa trẻ con, vừa nổi loạn phóng túng lại buồn cười á 😂

@asakusa: ta chưa đọc bộ này á, chỉ là thấy phần review nên vào góp vui thôi. Mới cày xong bộ em gái của Rimbaud thấy tác giả viết rất ổn, đang cày dở bộ em gái của Jane Austen thấy cũng ổn, bộ hoa hồng Versailles đang ra thì ko thích lắm, đọc lướt rồi bỏ qua luôn. Chắc cày xong bộ về em gái của Jane Austen sẽ đổi qua bộ này. Mà bà này đúng kiểu ưu ái Leo thật, chứ nói thật thì bạn Leo về sau phát tướng với cả tính lăng nhăng ko đạt tiêu chuẩn tí nào :))))) Với tuýp ngựa hoang mà toàn yêu siêu mẫu thế cơ bản khó mà đổi đc tính lắm. Có 1 bộ cp với Leo ta thấy khá hợp lý là nữ 9 cũng sợ kết hôn, có con với nhau vẫn chia tay, sau vài cuộc hẹn hò với đối tượng khác cuối cùng quay lại với nhau nhưng cả đời ko kết hôn mà kiểu soul mate nhiều hơn. Hi vọng bộ này tác giả viết hợp lý, ko bị lệch quá nhiều so với thực tế.

@tận-khả-khuynh: hi, mới đọc được cmt của tác, nguyên nhân bả ưu ái Leo đây:

Có người hỏi có thể hay không viết Robert Downey nam chủ, còn có người còn muốn nhìn Edward Norton nam chủ, nhưng vấn đề vẫn là tiền lời. Bạn trai cũ (River Phoenix) đến bây giờ tiền lời 1200 nguyên, vip số lượng từ 12 vạn, cũng chính là ngàn tự 10 nguyên. Holland này bổn tiền lời mới vừa 1000, vip số lượng từ 10 vạn, ngàn tự 10 nguyên. Mỹ ngu văn nhất kỵ tuyệt trần nam chủ chỉ có Leo, Dã hài tử xong bổn cùng tháng ngàn tự 27 nguyên, các ngươi có thể nhìn xem những người khác viết mỹ ngu văn, có phải hay không Leo nam chủ hoặc bạn trai cũ cất chứa đều sẽ cao hơn một mảng lớn.

Cho nên đừng động nam chủ là Keanu ( nữ thần kia bổn xong bổn cùng tháng ngàn tự 15 nguyên ), vẫn là River, hoặc là Holland, hoặc là Downey, Norton, đều là không vượt qua ngàn tự 20 nguyên đãi ngộ, cũng chính là ngày càng 3000 tự, nguyệt càng 9-10 vạn, chỉ có 1000 khối. Này nếu là ta chịu viết, kia tất cả đều là ở vì ái phát điện.

À mà ta cũng ko hợp gu bộ Versaille, bộ Hoa hồng Southland mới ra thấy ok hơn nhưng tác đang drop :(  

Mình đang đọc bộ Vũ ra ta thanh xuân, nam9 Tom Holland, cp thanh mai trúc mã khá ok

Truyện đang bị tụt phong độ.

  Lúc mới đọc thì truyện khá hay, có ý tưởng, có cấu tứ rõ ràng nên mình xin quyền đồng quản lý để chỉnh name lại cho truyện chỉnh chu hơn, nhưng sao càng đọc càng nản. Tác giả đang viết đồng nhân Marvel tự dưng cua gấp qua giới giải trí mà khập khiễng lắm luôn.

  Lúc đầu truyện tập trung vào Nagini Tang (tên main trùng với con rắn của Voldemort trong HP, nhưng chắc ông tác giả không để ý chứ Nagini trong HP là rắn... cái, tên Nagini là tên nữ ) sống trong một cô nhi viện tên là Thiên Sứ do một người phụ nữ lớn tuổi tốt bụng tên Samantha quản lý. Thế giới chính trong truyện là Vũ trụ Marvel, nguy hiểm max nên hệ thống của main cho main lựa chọn thẻ bài thay đổi giống loài để phục vụ mục đích tối thượng là hủy diệt New York. Cuối cùng không phụ với cái tên Nagini, main chọn gene Xà Quái. Rồi khúc sau truyện cũng khá ổn, main gặp được nhiều nhân vật thú vị từ nhiều thế giới ghép vào.

  Thế nhưng ngay từ đầu tác giả có viết một tình tiết nhìn như là cool ngầu nhưng lại là bug, nếu không cẩn thận thì rất khó gỡ về sau. Đó chính là hệ thống bắt main đi giết người dân NY, bất kỳ người nào kể cả tội phạm hay người dân thường vô tội, để được thuốc tăng trưởng (1 người = thuốc loại I, 3 người = thuốc loại II). Sau khi giết người NY thì họ sẽ mất xác luôn, hóa tro tàn. Nói thật chứ mình chưa bao giờ thấy một tác giả nào phân biệt vùng miền kinh dị như ông tác giả này  ổng mà đang ở Mỹ chắc người ta khủng bố, tẩy chay ổng đã luôn chứ không vừa đâu . Sau khi đọc đến chừng chương 130 thì mình đã thấy dấu hiện tác giả chật vật với giả thuyết này rồi, bản thân mình cũng thấy dấu hiệu tam quan bất chính hình thành trong truyện. Có thể vì thế mà ông tác giả cua gấp qua giới giải trí, mà hình như ổng không rành nên viết xuống tay hẳn, lằng nhằng mà bug còn nhan nhản. Thôi tạm drop truyện, khi nào có hứng lại thì xem tiếp, chắc chắn mình sẽ skip luôn khúc giới giải trí cho rồi, nhược trí quá trời nuốt không trôi nổi 

Đề cử.

  Truyện thuộc thể loại vườn trường, xen lẫn một chút xíu xiu hào môn thương chiến, hỗn hợp lẩu thập cẩm của xuyên không - xuyên thư - trọng sinh và một biển trời cẩu huyết 🤣 🤣 🤣 Dạo gần đây mình chưa xem truyện nào áp dụng những yếu tố cẩu huyết "kinh điển" được lô hỏa thần thanh như tác giả luôn. Từng chậu, từng chậu cẩu huyết tạt thẳng vào mặt mà tác giả vẫn khiến mình đọc hết được truyện mà còn phải đi review, vì sao? Vì ngoại trừ cẩu huyết tác giả còn cài một đống plot twist, twist như cái vòi rồng luôn, nhiều khi hãm phanh không kịp, té sấp mặt với bà tác giả 😵 

  Sau đây mình xin được liệt kê những cẩu huyết "kinh điển" đã được tác giả gộp vô vì nếu tóm tắt lại truyện thì lộ hết mấy cái twist quắng quéo của bả hết 😂. Chậu cẩu huyết đầu tiên đó là "tiểu thư thật - giả", mạ cha ơi, nội thôi chuyện này cũng đã đủ xoắn xít rồi, tầng tầng lớp lớp, tưởng vậy chứ không phải vậy đâu nha. Chậu thứ hai là "làm lơ con trong giá thú - ưu ái con ngoài giá thú", cái này thì liên quan đến cái thứ nhất, không ghê như cái thứ nhất. Cuối cùng là "ta yêu ngươi, ngươi phải yêu ta, ngươi không yêu ta thì ngươi chết chắc rồi", chậu cẩu huyết này chính là BOSS của cả câu truyện luôn, tất cả tinh túy của cẩu huyết cô đặc thành cục này đây, vừa kinh vừa sợ 🤣 Ngoài ra còn có sự góp mặt của một số tình huống kinh điển khác như bạch liên hoa, trà xanh biểu, nam si tình, người yêu cuối cùng sẽ thành anh em, vân vân mây mây.

  Nói chung thì mình đề cử truyện này, ngoại trừ cẩu huyết mang tính chất xô chậu thì tuyến tình cảm của hai bạn công thụ rất dễ thương, kiểu như ốc đảo giữa sa mạc bão tố vậy   Mà thiệt tình luôn, plot twist của truyện hay dễ sợ.

Cô làm tôi sợ đấy nhé, nó cẩu huyết nhưng có gây ức chế và có ngược không cô? Tại sao lại vừa cẩu huyết vừa ngọt được?

Cái truyện này nó cẩu huyết tràn luôn nhưng không hề gây ức chế nhé 🤣, cô cứ yên tâm nhảy hố. Nó kỳ lắm, kiểu cẩu huyết như vậy mà tui lại đọc một hồi thấy ... sảng!? Chắc tại bà tác giả bả thanh kỳ một cách thanh mát nên mới thế 😂 Tình cảm của CP chính đảm bảo ngọt, còn mấy nhân vật phụ thì "ngàn chấm".

Đề cử.

  Truyện cùng tác giả với truyện "Đáng thương vi sư chết sớm" và cũng là một spin-off của truyện đó luôn. Nếu như trong truyện "Đáng thương vi sư chết sớm" Tạ Chi xuyên thư thành Tạ Tri Vi thì trong truyện này Tạ Tri Vi phản xuyên thư, xuyên vào thân thể cùa Tạ Chi về thế giới hiện thực. Có thể nói là hai người trao đổi thân thể cho nhau. Mình chưa đọc truyện "Vi sư chết sớm" nên không rõ lắm cốt truyện của truyện đó nhưng tác giả cũng đã làm rõ ngay từ đầu thì đây là hai mạch truyện khác biệt, nhân vật Tạ Chí cũng Tạ Tri Vi không phải là một người, cũng như Hà Tranh và Mục Hạc.

  Quay lại truyện này, bên Tấn Giang tác giả  đã ra khá nhiều chương VIP rồi nhưng do không có link nên chỉ có thể up đến chương 27. Đến chương gần đây nhất thì truyện khá hấp dẫn, đọc cũng khá sảng. Truyện có đề tài giới giải trí, xen lẫn linh dị nhưng không ghê lắm, chủ yếu vẫn tập trung vào giới giải trí hơn. 

visibility13.7K star53 15

add
add