Bạn vừa đọc xong một truyện cực hay muốn giới thiệu cho nhiều người cùng đọc, hoặc vừa bỏ một mớ thời gian oan uổng ra đọc một truyện cực dở, muốn cảnh báo mọi người đừng nhảy hố.... Mời bạn viết cảm nhận, đánh giá, spoil, trích đoạn vào đây để mọi người có thêm sự tham khảo khi chọn truyện đọc.
add

visibility star

Đại Đế Cơ

Hi Hành

Wiki

visibility487699 star 302

Đề cử vì nội dung, KHÔNG ĐỀ CỬ nếu bạn quá xét nét về thiết lập, hành động và tính cách nhân vật như mình.

Bộ này mình đọc được vài chục chương thì bỏ, sau này có cố gắng quay lại vì nghe nói truyện là siêu phẩm, không nên bỏ lỡ, nhưng càng đọc càng... nói sao nhỉ... không phải bực mình mà kiểu không được như mong đợi ấy. Tâm trạng đang lên thì bị chọc cho xì như bong bóng hết hơi, lặp đi lặp lại mấy lần làm mình ngán ngẩm bỏ cuộc luôn.

Mình sẽ không xét nội dung, vì như mình nói, mình chưa đọc tới đâu cả, và đã có rất nhiều comment khen nội dung rồi. Cái mình muốn phàn nàn là cách xây dựng nữ chính. Có thể là do mình già rồi hay sao ấy mà nữ chính theo mình là không ngầu, không đáng nể, mà lại bốc đồng trẻ trâu. Thà không có thiết lập sát thủ thì sự hành xử theo cảm tính của nữ chính còn hiểu được, đằng này đã có danh sát thủ mà lại để cái tôi át mất lý trí của mình? Ủa mình tưởng sát thủ là phải nằm gai nếm mật trải qua bao nhiêu tra tấn để vào nghề chứ? Không phải mục đích của việc đào tạo sát thủ là tạo ra những cỗ máy vô cảm sẵn sàng bỏ qua tất cả để đạt được mục đích sao? Nghe danh sát thủ đã tưởng nữ chính thuộc loại lý trí cực kì, không chấp nhặt và nhìn thấu những thủ đoạn khích đểu vụng về. Nhưng không. Khích cú nào nữ chính ăn luôn cú đó :v Kiểu tác vừa muốn tạo ra một con người lạnh lùng lý trí nhưng vừa không muốn nữ chính cúi đầu trước ai ấy, thiết lập như cục thịt ba rọi vậy. Vừa bàn luận cái gì đó rất cao siêu cùng một nhân vật cao cấp xong, ra ngoài gặp bọn con nít khích đểu vài ba câu là dính ngay.

Mà sát thủ sao lại chấp nhặt mấy đứa nhỏ vậy nhỉ? Người lớn bình thường nghe bọn nhỏ vắt mũi chưa sạch đồn đoán mấy chuyện ấu trĩ đã cười khẩy khinh thường rồi. Kiểu bạn ra đường thấy mấy đứa tầm 10 tuổi trêu ghẹo bạn thì bạn sẽ dừng lại cãi nhau chem chẻm với nó hay nhìn khinh bỉ kiểu "Con nít ranh" rồi đi? Còn nếu nó không dừng thì chẳng lẽ logic và cái uy của người lớn như bạn lại thua bầy lít nhít à? Nữ chính trọng sinh chứ có phải là đứa nhỏ thật thụ đâu mà chấp nhất mấy đứa bé như thật :v Những lúc cãi nhau với đám nhỏ cũng toàn dùng logic vụng về của trẻ con mà cãi.

Liễu Xuân Dương dừng lại chân, nói: “Là ta hại ta muội muội đánh cuộc thua, ngươi dám không dám lại cùng ta so một hồi?”

Nga, quả nhiên là muội muội cáo trạng, Tiết Thanh nói: “Không dám.”

Liễu Xuân Dương lại lần nữa sặc, mắt hạnh trợn tròn nói: “Ngươi sao lại có thể như vậy vô sỉ, nếu không phải ngươi chơi trá, ngươi có thể thắng sao?”

Tiết Thanh nói: “Nếu không phải ngươi chơi trá, ngươi cũng thua không được.”

Y... Còn nhanh mồm dẻo miệng, Liễu Xuân Dương tà nàng liếc mắt một cái, nói: “Ta khuyên ngươi nhân lúc còn sớm hết hy vọng, ta Liễu gia cũng không phải là Quách gia, có thể làm ngươi tùy ý leo lên.”

Thật là tiểu hài tử a, Tiết Thanh lắc đầu, cười nói: “Yên tâm yên tâm, ta hiện giờ một lòng chỉ đọc sách thánh hiền.”

Liễu Xuân Dương xuy thanh trợn trắng mắt, nói: “Ngươi cho rằng ta như vậy dễ lừa sao?”

Tiểu hài tử hảo lừa không hảo lừa không nói đến, có chút giảng không rõ đạo lý a, Tiết Thanh lắc đầu, cùng này đó bọn nhỏ giao tiếp cũng là không có biện pháp.

“Vậy ngươi đãi như thế nào?” Hắn nói.

Liễu Xuân Dương nhướng mày nói: “Ngươi cần thiết cùng ta lại đánh cuộc một hồi.”

Tiết Thanh cười nói: “Này dễ làm a, ngươi liền đi cùng người khác nói chúng ta đánh cuộc một hồi, không câu nệ cái gì ngươi thắng là được.”

Liễu Xuân Dương hô thanh, kêu lên: “Ngươi đem ta Liễu Xuân Dương đương người nào!”

Nói tới đây Thiền Y cùng Noãn Noãn không biết khi nào đã đứng tới, sợ hãi hô thanh Thanh Tử thiếu gia, cũng làm cái muốn hay không đi gọi người ám chỉ.

Liễu Xuân Dương nhìn đến các nàng, mày một chọn, lộ ra một tia cười xấu xa, nói: “... Ngươi muốn nguyện ý như vậy, cũng đúng.”

Hắn duỗi tay một lóng tay.

“Ngươi này hai cái nha đầu liền làm thua tiền đặt cược cho ta một cái.”

Thiền Y cùng Noãn Noãn đại kinh thất sắc.

“Thiếu gia không cần!” Noãn Noãn kêu to, nước mắt bá chảy ra, tiểu nha đầu biết Thiền Y không phải nha đầu, như vậy phải cho cũng chỉ có thể cho chính mình..... Liễu gia cỡ nào gia đại nghiệp đại tiểu nha đầu cũng mặc kệ, chỉ cần nghĩ đến rời đi cha mẹ vậy muốn mệnh.

Bạn có cảm thấy cuộc trò chuyện nào của người trưởng thành như vậy không, câu chữ ngớ ngẩn ấu trĩ tới nực cười mà nữ chính cũng thuận theo cho được. Rồi sự chuyên nghiệp và trầm ổn của sát thủ ở đâu? Chẳng có lý do nào nữ chính phải nghe răm rắp cái yêu cầu vớ vẩn này cho rách việc cả, chưa kể ngay từ đầu nữ chính chiếm lý hoàn toàn. Nữ chính chỉ cần bảo "Thắng là thắng, thua là thua, lằng nhằng như vậy rốt cuộc cũng do hèn hạ, chỉ mạnh được cái mồm. Hai anh em đều như nhau, thắng làm vua thua khua môi múa mép ăn vạ. Ra vẻ học hành giỏi giang mà không nhận ra đạo lý cơ bản là dám làm dám nhận à?" là được. Và mình khẳng định là nữ chính nói được, những đoạn đầu nữ chính cũng võ mồm gay gắt với người lớn lắm, thậm chí nữ chính còn dám nói mấy câu ác hơn nữa kìa. Nhưng không, nữ chính là phải trang bức cơ, làm sao nhận thua được? Cứ làm lơ mấy đứa trẻ trâu, lấy lý đè cho khóc thét thì lấy đâu ra cơ hội thể hiện bàn tay vàng chói lóa.

Vài đứa trong đó mười mấy tuổi? Thì sao? Vẫn là con nít so với nữ chính thôi.

Lẽ ra tới đây mình vẫn nuốt được, nhưng đoạn tiếp theo làm mình bỏ cuộc chơi. Lạy hồn, nữ chính chấp nhận thi đấu xong rồi đạo văn đạo thơ để thắng, còn tự hào nhận xét bản thân là 'dù không biết làm thơ nhưng biết chép thơ nữa' :) Thà trong tình huống bất khả kháng còn đỡ, các bạn thấy tình huống này giống bất khả kháng không? Để lấy le với mấy đứa vắt mũi chưa sạch mà sẵn sàng lấy thơ của những thi sĩ có tiếng, không sợ làm bẩn thơ người ta à? Người ta viết một bài thơ đầy thanh cao để bả dùng cho mục đích bất chính? Mà đã ra vẻ tự tin đầy mình, bản thân giỏi giang không cần ai thì tại sao lại ăn sẵn trí tuệ người khác như vậy?

Chưa kể nữ chính còn ham hố làm Trạng Nguyên? Lấy thơ của người ta để gây dựng danh tiếng của mình, sau đó ăn luôn công sức người khác, bao nhiêu mồ hôi trí tuệ nữ chính nuốt sạch - đây là phẩm chất của người làm Trạng Nguyên à? Rồi sau này nữ chính thấy đạo văn có ích cho bản thân nên đạo hoài đạo mãi, vừa đạo vừa cố hợp thức hóa hành vi bằng những lập luận rất chướng tai gai mắt. Thà nói quách mình tham nên muốn đạo thì tôi còn cho 10 điểm trung thực. Ba hoa chích chòe làm gì.

Nói thật là mình không tin nữ chính là người trưởng thành luôn ấy, đừng nói là sát thủ. Từng lời tự sự, suy nghĩ, lời nói và hành động của nữ chính đều tự phụ, cho là ta đây giỏi giang, nhưng thực tế đều chứng minh là nữ chính không tới. Mình nhớ có một khúc nữ chính được đi học ở trường quý tộc danh tiếng, sau đó bị tiên sinh bắt viết văn nhận xét chính ổng để chứng minh khả năng vì không hài lòng hành vi đi cửa sau, rồi nữ chính phụng phịu 'không muốn bị làm nhục' nên bỏ về...

Ủa không phải nữ chính đi cửa sau thật hả, không phải nữ chính thật sự đang cướp cơ hội của người khác hả. Trường đó có tiêu chuẩn rất cao, sàng lọc gắt gao, đã được ưu đãi tới vậy thì nữ chính có tư cách gì trách móc, tư cách gì cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng? Thầy bảo học trò làm bài không phải chuyện bình thường sao? Rồi nữ chính bỏ về thẳng có nghĩ cho tương lai mình như thế nào không, có nghĩ là mẹ mình phải khó xử, ông chú xin cho mình vào trường phải khó xử? Bỏ mất cơ hội được học ở trường TOP vì 'bắt tôi viết văn trước mặt người khác là nhục nhã tôi'? Nghe có nực cười không, có ấu trĩ không? Sau này lúc có cơ hội tỉ thí văn chương thì nữ chính hào hứng lắm mà, có quan tâm người ta dè bỉu mình thế nào đâu. Chả nhẽ nữ chính sợ vì mình không tìm được văn về ông thầy ở đâu để sao chép à?

Không biết kia thư đồng còn có những cái đó các học sinh cùng với Thanh Hà tiên sinh lúc này cái gì tâm tình, cũng mặc kệ bọn họ cảm thấy chính mình này bóng dáng khốc vẫn là ngốc, dù sao Tiết Thanh rất sảng.

Thế nhưng làm khó dễ nàng.

Không sai, đó chính là làm khó dễ, hoặc là nói lấy nàng lập uy.

Rõ ràng nói làm tới, tới lúc sau lại bày ra này tư thái, này không phải cố ý tìm việc là cái gì? Nói không giữ lời!

Ngươi muốn giảng văn nhân ngạo cốt, ta cũng có thể giảng..... Ngươi không cần ta đương đệ tử, ta còn không cần ngươi đương lão sư đâu, tương lai có lẽ có thể tuyên dương một chút chính mình không làm Thanh Hà tiên sinh đệ tử, đây cũng là một loại danh vọng.

Có lẽ Thanh Hà tiên sinh là muốn ma nàng tính tình, nhưng là loại sự tình này Tiết Thanh cho rằng chính mình không cần, nàng đã ma cả đời, đời này không nghĩ lại bị ma.

Nàng chỉ là tưởng an an ổn ổn đọc cái thư, học một ít cơ bản có thể giáo thụ đứa bé bản lĩnh là được, nàng cũng không phải thật sự muốn khảo Trạng Nguyên.

Coi có điên tiết không :) Năm đó thi đại học mà ai đồng ý nâng điểm mình lên để mình đỗ được Bách Khoa đừng nói bắt mình viết một bài văn ca ngợi ổng, mình nguyện ý viết cả cuốn biên niên sử + thuê người mỗi ngày rao giảng về cái đẹp tâm hồn của ổng cho cả thế giới ấy. Nữ chính cũng có vào bằng khả năng đâu, rõ ràng đi cửa sau, không lập uy thì thanh danh trường còn ra thể thống gì nữa? Mấy đứa học sinh vào bằng đúng khả năng, lấy 1 chọi 1000 sẽ nghĩ gì? Người ta đã nể mặt ông quan nên nhận nữ chính vào rồi mà còn đỏng đảnh. Nữ chính cũng từng đi làm, cũng nắm rõ sự quan trọng của việc học trường TOP mà cư xử thế nào đây à?

À còn nữa, ngoài mặt thì nữ chính hùng hồn mình muốn thi Trạng Nguyên, muốn nở mày nở mặt, không muốn bị người khác khinh, nhưng gặp chuyện khó không hạ mình được thì lại "ai muốn làm Trạng Nguyên đâu" :) Là sao?

Tất nhiên là với kịch bản Mary Sue thường thấy thì trên đường về nữ chính gặp được đại lão để bái sư, nhưng đây cũng hoàn toàn là do vận may, chẳng liên quan gì tới tài cán nữ chính cả. Thử hỏi nếu nữ chính không may tới vậy thì có phải cả đời làm tên vô danh tiểu tốt không? Kênh kiệu và cạn nghĩ, căn cơ chẳng ra đâu vào đâu nhưng mắt cao hơn đầu. Nếu nữ chính thật sự là con bé tuổi teen 16 tuổi đang trong giai đoạn phản nghịch thì thiết lập này không sao, nhưng, một lần nữa nhắc lại, nữ chính là sát thủ chuyên nghiệp + người trưởng thành cơ mà?

Có thể sau này truyện sẽ rất hay, nữ chính trải qua âm mưu hiểm trở đi, nhưng mình không chịu nổi cái thiết lập này. Nữ chính cứ lúc thì trầm ổn lúc thì trẻ trâu, lúc thì đa mưu túc trí lúc thì ấu trĩ không chịu được. Những chi tiết mình kể ở trên cũng không phải xuất hiện xuyên suốt truyện, có những lúc suy nghĩ của nữ chính cũng tiến bộ không ngờ, nhưng mình đọc lại cứ sợ qua chương nữ chính bật mood nổi loạn tuổi dậy thì :) Y chang theo dõi hành trình của người đa nhân cách vậy. Lên lên xuống xuống như giá cổ phiếu, nữ chính vừa mới chiếm thiện cảm được một chương thì qua chương mới cũng chính tay nữ chính xóa mất tiêu cái thiện cảm ấy.

Cũng có thể mình đọc sai thời điểm. Truyện này vốn dành cho những con người chưa bị xã hội, cơm áo gạo tiền vả mặt, vẫn còn nhiệt huyết tuổi trẻ, hoặc những con người muốn thoát gánh nặng cơm áo gạo tiền chăng? Hoặc cũng có thể do mình dị ứng tuýp nhân vật hay tự mãn + ăn cắp chất xám nên mình nhìn nữ chính không có thiện cảm và cố tình bơi móc.

Nhìn chung, nếu các bạn bỏ qua được chuyện nữ chính mắt cao hơn mũi và nhịn được chi tiết đạo văn vô tội vạ thì hẵng đọc truyện này. 

Đại Đế Cơ

Hi Hành

Wiki

visibility487699 star 302

Đề cử

Những lí do bạn cần đọc bộ này:

Xuyên nhạn, ngôn lù, tác giả phát điện cơ:))

Ahihi moi ra 11 chương thôi nè. Viết về mấy cái thế gioi khá gu, thiên một chút viễn tưởng. Tg 1 là dã nhân lang, chắc có chút yếu tố dưỡng thành. Truyện ít chương quá mà mình ác nên mình k biết rì viu gì ahihi

11 chương xúi nhảy 🙃 gacon khai thiệt đi phải cung bò cạp ko 🙃

K bro mình xử nữ tháng 8 =^=

Một thau máu chó, cuộc đời của nữ chính xui xẻo gặp toàn thứ gì đâu  Đoạn đầu đọc toàn máu chó bực phát khùng, đoạn sau bắt đầu sảng thì phi vèo vèo như tên lửa đến đoạn kết luôn.

Motif yêu từ cái nhìn đầu tiên + cường thủ hào đoạt. Nữ 9 được bao bọc bởi gia đình nên vẫn còn ngây thơ, non nớt trọng Sinh rồi vẫn vậy. Chắc cũng do vậy nên yêu na9, vì chưa va vấp nhiều. Này gọi là Stockholm. Vương Đan có sai không? Có, tuy cuộc sống này từ lúc sinh ra đã không công bằng, người sinh ra trong gia đình, giàu người sinh ra trong gia đình nghèo nhưng có thể chọn cách xử sự. 

review 1 xíu: ncl truyện khá oke, thấy truyện về văn minh lưỡng hà nên tui lo đi coi documentary cỡ 4 tiếng đồng hồ để đọc cho nuột :">

tg luồn lách main vào mấy vị trí khá oke trong lịch sử, hành động với kết quả đều khá độc đáo và thú vị. NHƯNG bug bự là quy trình xuyên không hơi bị vô lý và tác giả quá coi nhẹ hiệu ứng bươm bướm r, main làm 1 nùi thứ như v coi như con bứm ko chỉ vẫy cánh mà là đập phập phập bay khắp nhà cmnr. Vậy mà kết quả chỉ thay đổi 1 xíu lịch sử....hơi bullshet; đổi quy chế chính phủ, cải tạo nông nghiệp, xúc tiến vũ khí nóng,...đủ để thay đổi 1k1 thứ.

xuyên thì xuyên tới lui, đúng ra vừa xuyên lần đầu ko chừng hiệu ứng bướm lớn tới nỗi phòng lab của main sẽ biến mất khỏi thực tại luôn cmnr....nhưng ko, phòng lab như có plot armor chống butterfly effect v :> xuyên n lần mà phòng lab vẫn ko chuyện j xảy ra, nam9 còn nhớ mọi thứ của timeline khác (plot của hamlet bla bla). mà gỡ bug này thì chắc tốt nhất để main xuyên 1 lần r ở đó 8k năm :'v vì lúc main vừa xuyên là thực tại đã bị thay đổi toàn bộ r....

aniway 9/10 siu đề cử

Setting: nếu Nga ở hiện đại là nước quân chủ lập hiến, nam chính là vương trữ. Truyện đọc hơi mệt vì cách viết khá dài và trừu tượng, t vừa đọc vừa lướt. Truyện đúng như tên, Phất Lạc Hạ bị bệnh nhưng rất muốn sống sót và chữa khỏi bệnh "cầu sinh". Vladimir và Phất Lạc Hạ là hai bệnh nhân đúng nghĩa, hai đứa sinh ra để dành cho nhau, bổ khuyết những chỗ trống trong linh hồn và tính cách, nhưng cũng vì thế mà phải trải qua quá trình ma hợp khá thống khổ.

T bị ấn tượng với cách tác giả miêu tả nữ chính, độc giả như t cảm nhận rõ bệnh trầm cảm và suy nghĩ. Xây dựng các nhân vật khác cũng rất sinh động, thỉnh thoảng dùng góc nhìn của các nhân vật khác khiến những gì xảy ra rõ ràng hơn. T tò mò k biết tác giả ở Nga hay học ngành liên quan k mà trích dẫn rất nhiều tác phẩm văn học triết học.

Anw, truyện khá lạ, nhân vật xây dựng lập thể.

Kỳ thật ng·ay từ đầu viết xuống câu chuyện này khi, chỉ có Phất Lạc Hạ, một cái thân hoạn bệnh trầm cảm lại trước sau không có từ bỏ nữ hài tử, ta đem nàng đặt mình trong với tàn khốc nhất giả thiết, ta nhìn nàng nỗ lực nhịn qua một ngày lại một ngày, ở từng cái mất ngủ ban đêm chờ đợi bình minh, không có khẩn trương kích thích chuyện xưa cùng cốt truyện, chỉ có chậm rì rì văn tự cùng lược hiện áp lực hằng ngày, cho nên này bộ phận thường xuyên có người đọc cho rằng quá mức kéo dài, làm ra vẻ từ từ, cái này ta cũng thừa nhận, quá mức ý thức lưu miêu tả hòa hoãn chậm cốt truyện đẩy mạnh đích xác sẽ tạo thành loại này quan cảm, nhưng nếu không làm như vậy, liền vô pháp đạt tới ta muốn chân thật.

Chân thật —— cho dù là các loại tâm lý bệnh tật ở thư tịch, phim ảnh kịch lĩnh vực đang thịnh hành hôm nay, bệnh trầm cảm đã là trở thành “Ngọc ngọc” chứng, trở thành có thể bị lặp lại đề cập mang theo vài phần không để bụng điệp giáp, nhưng chân chính bệnh trầm cảm người bệnh lại trước sau trầm mặc, bọn họ thống khổ cũng không làm người biết.

Cho nên ta không nghĩ đem loại bệnh tật này coi như mánh lới, ta hy vọng chính mình có thể cũng đủ chân thật viết ra tới, sử các độc giả người lạc vào trong cảnh, cùng Phất Lạc Hạ cùng nhau trải qua thơ ấu thời kỳ liền trình diễn ch·ết đuối thống khổ, bất lực, vô vọng, liền hô hấp đều là một loại dài dòng tr·a t·ấn, tồn tại không thua gì từng phút từng giây khổ hình xây dựng luyện ngục, không ngừng đổi mới dược vật, chịu đựng tác dụng phụ, có lẽ như vậy, đương tái ngộ đến bệnh trầm cảm người bệnh, cho dù bọn họ nhìn qua như là ở không ốm mà rên, cố tình làm ra vẻ, chúng ta cũng có thể nhiều một phân kiên nhẫn, nhiều một chút bao dung ······ ta không thể khẳng định mỗi vị bệnh trầm cảm người bệnh đều là như thế, nhưng ta có thể bảo đảm đây là tuyệt đối chân thật, ta hy vọng ta làm được điểm này.

đương Phất Lạc Hạ cùng Vladimir bọn họ đối lẫn nhau lỏa lồ tiếng lòng, không hề có giấu giếm cùng lừa gạt, bọn họ học xong vì đối phương thỏa hiệp, thoái nhượng, lý giải, tha thứ, ở gập ghềnh ở chung trong quá trình, một chút tới gần lẫn nhau, sau đó yêu đối phương, bọn họ vô pháp trở nên càng tốt, cho nên áng văn này nên kết thúc. Đương nhiên, Phất Lạc Hạ bệnh tật cũng không có hoàn toàn khang phục, đây là một kiện ở ta nhận tri trung xác suất cực tiểu sự tình, nhưng nàng sẽ sống sót, bởi vì nàng không hề cô đơn, có một người trước sau sẽ cùng nàng đồng cảm như bản thân mình cũng bị, hắn có thể lý giải nàng sở trải qua hết thảy, nàng không cần nói ra, cũng có Vladimir vẫn luôn vẫn luôn bồi nàng, thống khổ sẽ không bởi vì hắn tồn tại tiêu giảm, nhưng nàng sẽ không lại sợ hãi kế tiếp mỗi một ngày, đây là tình yêu, cũng không chỉ có chỉ là tình yêu.

Hoàn toàn là hư cấu tình yêu đồng thoại, là trong đời sống hiện thực sẽ không tồn tại tươi đẹp tưởng tượng, cũng là ta có thể đưa cho dũng cảm cũng không từng lựa chọn từ bỏ Phất Lạc Hạ lễ vật, ta chân thành mà mong ước nàng có thể vui vẻ, khỏe mạnh sống sót, thẳng đến nếp nhăn cùng đầu bạc bò lên trên nàng khuôn mặt, cho dù bệnh tật bóng ma cũng không từng tiêu tán, nàng cũng có thể tồn tại, này so bất luận cái gì sự tình đều phải quan trọng.

Truyện đọc cũng ok nè. Nam 9 thiện tâm mà đèo bòng quá trời luôn, bao luôn cả đường thúc 5 đời luôn, tính bao cả tộc nhân ít ngân phiếu với tay nghề may chưa thành. Thiện tâm truyện này cũng cấn cấn, tuy là giúp ng đáp lại cơ duyên có phật châu không gian chưa đủ, nhưng ng đời ít ai cảm kích mình cứ coi là đương nhiên cũng buồn. Linh tuyền của nữ nhi công nhận nam nữ 9 dùng vô tội vạ luôn, may chỉ có 3 năm là hết không lại ối giời ơi hỏi tại sao. Bí mật mà ng nào cũng nói cũng nhờ giữ bí mật lạy ông, tham hoàn ai cũng cho bảo ít mà cho mỗi ng 5, 6 lọ rồi.

Cũng được, đọc mấy truyện của Tú Mộc Thành Lâm rồi nhưng chắc đây là truyện mình thấy nhiều nhân vật phụ khá quan trọng chết như ngả rạ; sơ hở là hai bên trở mặt với nhau nhiều nhất.

Nam chính là kiêu hùng, âm ngoan độc ác, mưu kế hơn người. Bị phản bội lập tức trả thù ác hơn, vì mục tiêu không từ thủ đoạn. Như motif chung truyện A Tú thì nam chính đã luôn yêu trước lại còn hay lụy hơn, lần nào cũng phải có một đoạn nam chính thổ lộ tình cảm mà nữ chính không đáp lại được cái các ông í muốn, thế là nổi điên lên. Lúc đầu nam chính rất là tư tưởng phụ nữ lấy chồng rồi phải toàn tâm toàn ý yêu mình, về sau càng ngày càng lụy không làm gì nổi nữ chính nên cũng đành thôi, chịu thua. Người lụy yêu người vô tâm nghe đã thấy ngược nam, mà trong này bị ngược nhiều nhất chắc là độc giả, nhiều nhân vật phụ mình thích chết hoặc là xuất gia quy y :( 

Điểm trừ lớn nhất của truyện là =]]]]]]] nữ chính truyện A Tú quá một màu, nam chính còn có thay đổi thiết lập vân vân chứ gu nữ chính và kiểu phát triển tình cảm của nam nữ chính muôn bộ như một, bạn nào đọc mấy quyển của A Tú rồi chắc sẽ hiểu ý mình. Những đoạn nữ chính phẫu thuật cũng ảo nhưng mà mình bỏ qua vì không biết gì về mấy cái đấy cả.

Nam chính rất hay hừ nên biệt danh của ông í là hừ hừ, nghe cũng đáng iu

tr tranh đấu thiên hạ mà chết ít quá lại không thực tế😆

Haha tại trước mình đọc quyển khác của Tú cũng tranh đấu mà không chết nhiều thế này, ít nhất là nhân vật phụ có tên có họ chết, với lại chủ yếu cảm thấy chết khá là khiên cưỡng thôi

@shmily-4702: Cũng đúng, nhất là mẹ ruột của nam9, chả hiểu sao về sau lại hận nam9 như vậy, tiểu hoàng đế nữa

Truyện xuyên không, nhưng motif khá lạ, ngọt sủng. Có các tình tiết phá án, ban đầu có hơi không logic xíu nhưng tổng thể ổn. Truyện này chắc cũng có thể coi là song nữ chủ.

Một cô xuyên qua mất một phần trí nhớ. Một cô xuyên cả thân xác. Hai cô này là chị em. Cả truyện là quá trình phá án, tìm ra trùm cuối và khôi phục phần ký ức đã mất, tuyến tình cảm nhanh, đi song song với cốt truyện. Nhưng kết hơi hụt, có thêm ngoại truyện nữa thì hoàn mỹ.

Tổng kết là truyện ổn, đáng đọc.

Đề cử đọc giải trí

Sảng văn nhẹ nhàng, ko tra nam tiện nữ, không cực phẩm não tàn, không kịch bản máu chó. 

Truyện trên wiki là tới chương 93, hoàn chính văn, nhưng trong link đã có phiên ngoại hoàn chỉnh (c96) mà bị khóa VIP, hy vọng có ngày đọc được, tuy là đọc đến hoàn chính văn cũng khá ok rồi. Nhưng kết cụt và không nặng về tuyến tình cảm có vẻ là đặc điểm của tác giả này. Nu9 cường nhưng vẫn nằm trong phạm vi con người, vẫn có khuyết điểm, nhưng mà chắc vì vậy đọc mới dễ chịu, ko ngốc bạch ngọt, ko thánh mẫu, ko cứu rỗi, cũng ko mary sue. 

Truyện ko có đạo lý hay ý nghĩa gì sâu xa, đơn giản là truyện đọc giải trí. Tuy là nghe tên truyện thì mình có mong đợi nhiều hơn về mảng mỹ thực và nội dung phim. Nhưng mà như này cũng có cái hay là ko làm loãng mạch truyện gây nhàm, đặt truyện vào tầm độ dài vừa phải, dễ đọc. Tác giả bút lực chắc, văn phong mượt mà, khá cuốn, truyện 93c mà đọc vèo phát là hết thôi. 

Tổng kết là truyện 7/10, đọc dễ chịu, giải trí ổn.

visibility13.7K star53 15

add
add