Cẩu huyết, mệt người, chắc sẽ có người thấy công ko đến mức tra nhưng t là t ghét ông này vl luôn, lúc cũng thích thụ rồi xong còn cân đo đong đếm việc chỉ có 1 mình thụ aka gạt đám tình nhân, đến tận lúc thụ bị bắt cóc gặp nạn thì công mới thay đổi suy nghĩ, bảo kb là thích thì điêu quá già đầu lăn lộn nhiều rồi còn mẹ gì đâu mà làm như ngây thơ non nớt lắm; thụ tiện, nhưng cũng còn trẻ con nên thôi khỏi nói, chẳng qua là cái vụ vì công mà bỏ thi là ngu thôi rồi.
Bỏ tại chương 90, nói chung đọc chương đầu và đọc chương kết chắc cũng đoán được diễn biến, tới tầm 85 gì đấy công vẫn chán lắm, à được cái dịu dàng và chiều thụ, nhưng cái đấy má nó t cũng có thể vừa đi qua lại trai gái không tránh hiềm nghi vừa chiều chuộng hôn phu t đấy; ngẫm ra cũng thú vị đấy nhỉ